Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3813: Ta hèn mọn như thế đấy

Hạ Thiên vẫn hờ hững như cũ: “Nếu thanh danh môn phái các ngươi cần dựa vào loại người như ngươi để duy trì, mất thì mất thôi.”
“Làm càn.” Nam nhân áo bào xanh bỗng nhiên vén áo bào xanh lên, lộ ra mấy chục tiểu kiếm phù màu đỏ nhỏ bằng hạt gạo giấu bên trong áo: “Vậy ta sẽ để cho ngươi chết dưới Thiên Sơn Thần Mang chúng ta.”
“Thiên Sơn Thần Mang?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Cái thứ đồ chơi gì thế? Xoài Thiên Sơn sao?”
Nam nhân áo bào xanh mắng to: “Ngươi còn dám vũ nhục phái Thiên Sơn ta? Ngươi đi chết đi cho ta.”
“Đi spa?” Hạ Thiên lắc đầu: “Không hứng thú.”
“Ngươi.” Nam nhân áo bào xanh một lần nữa bị Hạ Thiên chọc đến tức nghẹn họng, đành phải hất thanh bào lên. Chỉ thấy hơn mười luồng kim mang lóe lên rồi biến mất, tan vào trong không khí.
Thân hình Hạ Thiên lóe lên rồi biến mất theo.
“Hừ, ngươi trốn không thoát đâu.” Nam nhân áo bào xanh cười lạnh không thôi: “Đây chính là chí bảo phái Thiên Sơn chúng ta. Mặc cho ngươi chạy đến chân trời góc biển cũng có thể đuổi kịp ngươi.”
Thiên Sơn Thần Mang đúng là một loại thần khí, xác thực mà nói là một loại ám khí. Xét theo bản chất, nó thật ra là huyền thiết sa nhỏ vụn, chỉ là dùng linh khí rèn luyện đi rèn luyện lại cùng với tay nghề rèn đúc đặc biệt của Thiên Sơn tạo ra mà thôi.
Bình thường chúng chỉ to bằng hạt gạo, hai màu đỏ đen. Màu đỏ có độc, trong ba mươi giây có thể khiến cho người ta mất mạng. Màu vàng có tốc độ cực nhanh, còn có thể truy tung kẻ địch, danh xưng giết người ngoài ngàn dặm.
Mặc dù khó tránh khỏi có chút khoa trương nhưng không phải là không có lý.
Đáng tiếc, đối thủ của ông ta lại là Hạ Thiên, một người chuyên đi hack.
“Thú vị đây.” Hạ Thiên bỗng nhiên hiện ra, chậm rãi mở bàn tay, bên trên đều là Thiên Sơn Thần Mang nhỏ vụn: “Đáng tiếc tay nghề của ngươi quá kém, linh khí cũng không đủ, ngay cả hiệu quả một phần trăm cũng không phát huy ra được.”
Nam nhân áo bào xanh khó mà tiếp nhận tình hình trước mắt: “Ngươi có thể tay không tiếp được Thiên Sơn Thần Mang?”
“Cái này có gì đặc biệt hơn người sao?” Hạ Thiên hỏi lại.
“Ta không tin.” Nam nhân áo bào xanh trừng muốn rách cả mí mắt, lắc thanh bào một cái, ném hết toàn bộ Thiên Sơn Thần Mang màu đỏ về phía Hạ Thiên.
“Ngu ngốc.” Hạ Thiên cũng lười lãng phí thời gian với ông ta, cũng vung lòng bàn tay ném tới đám Thiên Sơn Thần Mang màu vàng.
Nam nhân áo bào xanh cười ha hả, nói với Hạ Thiên: “Tại sao ngươi lại ngu xuẩn quá đi? Ta không ngại nói cho ngươi biết, đây thật ra là Tử Mẫu Sa, cát đỏ là mẫu, cát vàng là tử. Chỉ cần ta khẽ động cát đỏ, cát vàng nhất định sẽ tuân lệnh, ngươi chắc chắn sẽ chết không… nghi?”
Phốc phốc phốc…
Từng tiếng vang vang lên, trực tiếp cắt ngang lời nói của nam nhân áo bào xanh.
Gương mặt ông ta lộ ra vẻ sợ hãi, chậm rãi cúi đầu, đột nhiên nhìn thấy lồng ngực của mình bị đám Thiên Sơn Thần Mang màu vàng màu đỏ bắn thành cái sàng.
Hạ Thiên cười nói: “Vừa nãy ngươi nói cái gì tử cái gì mẫu? Ta không nghe rõ, ngươi lặp lại lần nữa đi.”
“Cái này…” Nam nhân áo bào xanh há miệng phun ra một ngụm máu, lập tức cơ thể mềm nhũn ngã xuống đất, không còn thở nữa.
Bạch Thiên Hùng sợ vỡ mật, lặng lẽ xê dịch bước chân, muốn nhân dịp Hạ Thiên không chú ý mà chạy đi.
Bành!
Đối diện bay đến một cước, đạp trúng mặt ông ta, đạp bay cả người ông ta ra ngoài, lăn hai vòng vừa lúc quỳ gối xuống trước mặt Hạ Thiên.
“Này, mập chết bầm, tại sao ngươi lại đột nhiên khách sáo như thế?” Hạ Thiên cười hỏi.
Dương San chậm rãi rơi xuống trước mặt Hạ Thiên: “Ông xã, vừa rồi tên gia hỏa này muốn chạy trốn.”
“Không, không có, ta không có mà.” Bạch Thiên Hùng dập đầu quỳ lạy Hạ Thiên: “Chuyện không liên quan đến ta, đều là bọn họ muốn giết ngươi, ta chỉ là bị ép buộc mà thôi. Ngươi tha cho ta đi, tha cho ta một mạng, ta sẽ giao hết toàn bộ tài sản cho ngươi.”
Dương San không khỏi cảm thấy có chút buồn cười: “Ngươi cho rằng chúng ta để ý chút tài sản đó của ngươi sao?”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Bạch Thiên Hùng không biết phải như thế nào, tròng mắt lưu chuyển, linh quang chợt lóe lên trong đầu: “Như vầy đi, ngươi tha cho ta, ta tặng tập đoàn Lăng Tiêu cho ngươi, như thế nào? Bây giờ cha ta cũng chết rồi, lão tam cũng bị phế, những người khác hoàn toàn không tranh nổi với ta, bây giờ Bạch gia do ta quyết định.”
Dương San thật sự không nhịn được hiếu kỳ: “Rốt cuộc ai nói với ngươi Bạch lão đã chết?”
“Chẳng lẽ không chết sao?” Bạch Thiên Hùng thoáng có chút kinh ngạc: “Không đúng, Bạch Thiên Tiếu, còn có vợ của ta đều nói cha ta chết rồi.”
“Chúng ta ngồi xe Bạch Thiên Tiếu, nửa đường hắn ta cho xe phát nổ.” Dương San nói: ‘Tuy nhiên, chúng ta không xảy ra chuyện gì, còn Bạch Thiên Tiếu thì được đồng bọn cứu đi.”
Hạ Thiên bổ sung thêm một câu: “Cái tên Bạch Thiên Tiếu gì đó đã chết rồi.”
“Chết rồi?” Bạch Thiên Hùng gật đầu: “Chết tốt, chết tốt.”
Dương San tiếp tục hỏi: “Nhưng tại sao vợ của ngươi lại biết? Chẳng lẽ nàng ta cũng tham dự vào bên trong?”
“Đúng đúng đúng. Nàng ta nhất định có tham gia.” Bạch Thiên Hùng gật đầu liên tiếp: “Thật ra, trước giờ vẫn do nàng ta giật dây ta ra tay với cha ta, còn có các ngươi. Tiện nhân này, khi nào quay về ta sẽ ly hôn với nàng ta. Ta hèn mọn như thế đấy, các ngươi có thể tha mạng chó này cho ta không?”
Thấy Hạ Thiên và Dương San hoàn toàn thờ ơ, ông ta thẹn quá hóa giận: “Nếu các ngươi làm gì ta, nữ nhân tên Hàn Nhạc Hân kia nhất định sẽ chết. Ta sẽ phái người đến giết thân nhân bạn bè của các ngươi, để bọn họ chôn cùng với ta.”
“Dưới tay ta còn nuôi một băng nhóm giết người, ta đã sớm để lại tiền cho bọn họ. Chỉ cần ai giết ta, bọn họ sẽ đi giết cả nhà người đó.”
“Các ngươi là cao nhân, nhưng người nhà, bạn bè của các ngươi tổng cũng không phải toàn bộ đều là cao nhân chứ?”
“…”
Chút trình độ uy hiếp này hoàn toàn không có tác dụng đối với Hạ Thiên.
Tuy nhiên, người nhà của Dương San đều là người bình thường, nàng không khỏi có chút do dự.
“Vậy thì để ta giết.” Lúc này, từ đằng xa vang lên một âm thanh tức giận: “Để ta xem sát thủ mà ngươi nuôi có dám đụng đến một cọng lông của ta không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận