Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3286: Phiền phức quấn thân cha con Ngô thị (01)

“Tiểu đệ của ta?” Hạ Thiên nhếch miệng, có chút khó chịu nói: “Ta chẳng có sở thích thu tiểu đệ. Đến bây giờ cũng chỉ có khoảng hai ba người. Tên này từ đâu xuất hiện vậy?”
Triệu Thanh Thanh biết tiểu đệ mà Hạ Thiên thừa nhận chính là Vương Kiệt ở Giang Hải, Tạ Hiểu Phong ở kinh thành, còn có Bạch Tiểu Lỗi, đúng là không vượt quá ba người.
“Người này nói thời gian trước đã gặp ngươi trên du thuyền, sau đó bái nhập dưới cờ của ngươi.” Triệu Thanh Thanh mỉm cười giải thích: “Hắn ta là người Tân Cảng, tên Ngô Chính Nghiệp, ngươi có ấn tượng không?”
Hạ Thiên nhớ lại có người như thế, không khỏi lên tiếng: “Tiểu đệ thì chưa nói đến, chỉ là tiện đường đi thuyền của hắn ta đến đảo Cuồng Hoan mà thôi.”
“Gần đây hắn ta gặp chút phiền phức, bản thân không cách nào giải quyết được, cho nên hắn ta muốn nhờ ngươi giúp đỡ.” Triệu Thanh Thanh giải thích tình huống, ánh mắt nhìn thẳng Hạ Thiên. Nếu hắn không quan tâm, nàng sẽ lướt qua chủ đề này.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thuận miệng đáp: “Dù sao gần đây ta cũng đang cảm thấy nhàm chán, vậy để ta xem hắn ta có phiền phức gì.”
“Hắn ta đoán chừng không qua được.” Triệu Thanh Thanh lấy ra một tấm hình đưa cho Hạ Thiên: “Phiền phức của hắn ta nằm ngay trên cơ thể của hắn ta, trên cơ bản đã không động đậy được, rất có thể qua một thời gian ngắn nữa sẽ chết.”
“Đúng là một tên ngu ngốc.” Hạ Thiên liếc nhìn qua tấm hình, suy nghĩ một chút đã biết người này làm cái gì nhưng hứng thú lại càng nhiều hơn: “Như vậy cũng có chút thú vị, có thể đi xem.”
Ăn cơm xong, Triệu Thanh Thanh lái xe chở Hạ Thiên đến một biệt thự tư nhân bí ẩn. Đây là một biệt thự khá cổ xưa.
“Triệu tiểu thư, Hạ thần y, mời sang bên này. Lão gia và thiếu gia nhà ta chờ đã lâu.” Một lão nhân giống quản gia đứng trước cửa biệt thự, tiến lên mở cửa xe cho Hạ Thiên.
Triệu Thanh Thanh gật đầu một chút, nói với lão quản gia: “Làm phiền rồi.”
‘m khí của biệt thự này khá nặng.” Hạ Thiên cười nói: “Ở đây không sợ ban đêm có quỷ nhảy ra làm loạn sao?”
“Hạ thần y nói đùa.” Lão quản gia cười gượng hai tiếng, giải thích: “Đây là lão trạch Ngô gia, có hơn một trăm năm lịch sử, chưa từng xảy ra chuyện tà quái nào làm loạn hết.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Về sau sẽ có.”
Lão quản gia trong nháy mắt không phản bác được, không biết làm sao nói tiếp.
“Người đâu, ở bên trong à?” Triệu Thanh Thanh mỉm cười giảng hoà, tiến lên ôm lấy khuỷa tay của Hạ Thiên: “Sư phụ, chúng ta vào trong đi.”
Lão quản gia lau mồ hôi, gọi một người làm, bảo hắn ta lái xe đến gara, còn mình thì đi trước Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh nửa bước.
“Lão quản gia và thiếu gia đều đang ở hậu viện, để lão nô dẫn mọi người đến đó." Lão quản gia chậm rãi dẫn hai người Hạ Thiên xuyên qua hành lang, lượn quanh mấy khúc quẹo mới đến được nơi gọi là hậu viện.
Hậu viện, cây cối um tùm, cỏ xanh như đệm.
Nhìn qua giống như một công viên rừng rậm mô hình nhỏ, bốn phía xanh um tươi tốt, mơ hồ còn có một luồng không khí lạnh như có như không, khiến người ta không tự chủ được mà nổi cả da gà.
“Sư phụ, nơi này hình như có chút không thích hợp.” Triệu Thanh Thanh cảnh giác đánh giá chung quanh, luôn có cảm giác giống như có người đang theo dõi mình.
Hạ Thiên ngược lại không có phản ứng quá lớn, chỉ nói: “Thanh Thanh nha đầu, ngươi không cần để ý, chỉ là đám hoa cỏ cây cối này sinh ra một chút biến dị mà thôi.”
Lão quản gia nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt rất lạ, rất nhanh đã dẫn hai người đến một tiểu viện: “Lão gia và thiếu gia đang ở bên trong. Triệu tiểu thư, Hạ thần y, mời.”
“Ngươi không vào sao?” Triệu Thanh Thanh hỏi lão quản gia.
“Lão nô không vào.” Lão quản gia khoát tay, có chút kiêng kỵ: “Nếu ta cũng vào theo, lão gia và thiếu gia sẽ không có ai chiếu ứng.”
Triệu Thanh Thanh cũng không hỏi nữa, cùng Hạ Thiên chậm rãi bước vào.
“Là Triệu tiểu thư và Hạ thần y đến sao?” Trong phòng vang lên âm thanh khàn khàn, nghe hữu khí vô lực, giống như sắp chết đến nơi: “Mời vào, thứ cho cha con chúng ta không cách nào ra đón.”
Căn phòng tự động mở ra.
Bên trong lóe lên ánh nến mờ nhạt, tầm mắt cũng không rõ ràng.
Triệu Thanh Thanh khẽ cau mày, cảm thấy tình huống này thấy thế nào cũng đều có vấn đề.
Nhưng Hạ Thiên không hề có chút do dự, trực tiếp bước vào.
Trong phòng chỉ đặt hai cái giường, một cái bàn, ba cái ghế, một số đồ dùng hàng ngày, ngoài ra thì không còn vật nào khác.
Nên biết rằng Ngô gia là danh môn vọng tộc ở Tân Cảng, gia tài ức vạn, tại sao hai cha con lại ở chỗ đơn sơ như thế?
“Hai vị, mời tùy ý, bởi vì nguyên nhân sức khỏe, chỉ có thể để mọi người tùy tiện vậy.” Một nam nhân trung niên tướng mạo công chính từ trong bóng tối chậm rãi bước ra, rót cho Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh một tách trà, sau đó làm tư thế mời.
Nam nhân trung niên chính là gia chủ Ngô gia Ngô Hạng Đông, cũng là đại lão danh chấn giới kinh doanh toàn cầu.
Lúc này, người của ông đã gầy đến không còn hình dáng, bước đi cũng tập tễnh, mắt không còn thần thái chỉ điểm giang sơn, giống như một lão hủ gần đất xa trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận