Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2676: Trường hợp đặc biệt

Thạch Thuần lên tiếng hỏi: “Vì sao anh rể lại không mắc bệnh của tu tiên giả?”
“Ta thì khác.” Hạ Thiên nói: “Bởi vì ta là băng hỏa linh thể, linh khí tự thành tuần hoàn, không cần linh khí bên ngoài cũng có thể gia tăng cảnh giới.” Nói xong, hắn đoán Thạch Thuần sau đó sẽ hỏi gì, liền nói tiếp: “Hai người cũng sẽ không mắc bệnh đó đâu, bởi vì tu vi của hai người là do ta tăng lên.”
“Ừm.” Thạch Thuần mỉm cười, cũng không hỏi nữa.
Ông cụ gầy gò nghe Hạ Thiên trả lời, im lặng một chút, sau đó thăm dò: “Ý của Hạ cư sĩ chính là công pháp tu hành của Trùng Dương cung ta có vấn đề?”
“Ta không biết, ta chưa nhìn qua công pháp tu hành của các ngươi.” Hạ Thiên đáp: “Nhưng, đan điền khí hải của các ngươi đích thật đã xảy ra sai lầm nghiêm trọng. Nếu tiếp tục tu luyện, đoán chừng Kim Đan sẽ sụp đổ mà chết. Thật ra, hành động xả thân lấp khe nứt linh mạch của các ngươi, xét theo một ý nghĩa nào đó, đó chính là hành động tự cứu.”
“Thì ra là thế, bần đạo đã hiểu rồi.” Ông cụ gầy gò không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt sáng lên, mỉm cười nói: “Đa tạ Hạ cư sĩ đã giải thích, giải đi mối nghi hoặc trong lòng bần đạo.”
“Giải nghi hoặc cứ để sang một bên.” Trương Minh Đà thấy chủ đề hai người càng nói càng lệch, vội kéo lại: “Hiện tại, việc cấp bách chính là làm thế nào để giải quyết vấn đề linh mạch vỡ nát. Phương pháp trước đó không hề có hiệu quả. Nếu chúng ta bỏ mặc không quan tâm, đoán chừng mấy năm nữa, linh mạch sẽ vỡ nát không thể kiểm soát.”
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, thuận miệng hỏi: “Thật ra, muốn một lần vất vả nhàn nhã cả đời giải quyết vấn đề này cũng không phải là không có cách.”
Ông cụ gầy gò không khỏi chờ mong nhìn Hạ Thiên: “Ồ, Hạ cư sĩ có thượng sách gì thì mau nói ra. Bần đạo và Trùng Dương cung nhất định sẽ dốc hết toàn lực phối hợp với ngươi.”
Hạ Thiên cũng không nói thẳng, ngược lại rơi vào im lặng.
“Có cách nào thì ngươi cứ nói thẳng ra đi.” Trương Minh Đà đẩy đẩy Hạ Thiên: “Ngươi đừng có lề mề chậm chạp nữa, tính cách của ngươi không phải như vậy.”
“Ta chỉ nghĩ đến một vấn đề.” Hạ Thiên khó chịu liếc mắt, sau đó nhìn ông cụ gầy gò và Trương Minh Đà: “Đại hội Ẩn Tiên hẳn là chủ ý của hai người.”
Trương Minh Đà ngẩn ra, không biết vì sao Hạ Thiên lại đề cập đến vấn đề này.
“Không sai, đây chính là chủ ý của bần đạo.” Ông cụ gầy gò cũng không che giấu, nói thẳng: “Sau khi các đời Chưởng giáo Trùng Dương cung ngưng kết Kim Đan, đều sẽ xả thân tiến vào trong đan đỉnh bổ khuyết khe nứt linh mạch. Nhưng tư chất của bần đạo không bằng sư phụ và các sư huynh, đến bây giờ vẫn không kết thành Kim Đan. Vì phòng ngừa vết nứt linh mạch nhanh chóng lan rộng, bần đạo đã nghĩ ra chủ ý này.”
Ông cụ gầy gò dừng một chút rồi nói tiếp: “Tán tiên trong thiên hạ sẽ có người có tư chất vượt qua bần đạo. Chỉ cần tìm ra được một người, bần đạo sẽ truyền chức vị Chưởng giáo cho người đó. Đến lúc đó, bần đạo có thể yên tâm bế quan tu hành ngưng kết Kim Đan.”
Trong lời nói của ông, thật ra vẫn còn một ý khác. Nếu ông cụ gầy gò không thể kết thành Kim Đan, ông nhất định sẽ để cho tán tiên được chọn ngưng kết Kim Đan, tiếp tục bổ khuyết khe nứt linh mạch.
Hạ Thiên cười khẽ. Hắn tất nhiên hiểu ý của ông cụ gầy gò nhưng hắn cũng không vạch trần.
“Điều này cũng chẳng cần phải che giấu. Vì thương sinh thiên hạ, một chút hy sinh khó mà tránh khỏi.” Trương Minh Đà biết tính cách của Hạ Thiên, quyết định nói thẳng: “Mục đích của đại hội Ẩn Tiên chính là tìm một số tán tiên có tư cách, dùng linh khí tinh thuần bên trong linh mạch giúp bọn họ nhanh chóng kết đan, sau đó bổ khuyết khe nứt linh mạch.”
Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần liếc nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ không tán đồng cách làm này, nhưng bọn họ cũng cảm thấy mình không có tư cách chỉ trích.
“Chỉ có thể nói vận khí của các người không tệ lắm.” Hạ Thiên hoàn toàn khinh thường cách làm đó: “Nếu các ngươi thật sự làm như vậy, linh mạch trong lòng đất sẽ nổ tung. Các ngươi cũng sẽ bị linh áp ép thành mảnh vỡ, đoán chừng Chung Nam Sơn sẽ bị sụp đổ.”
Ông cụ gầy gò không hiểu: “Vì sao thế?”
“Linh mạch này đã trải qua hơn một trăm năm, linh áp đã sớm thấm vào lòng đất. Chung Nam Sơn chính là một thùng thuốc nổ.” Hạ Thiên dựa đầu vào vai Ninh Nhụy Nhụy, lười biếng nói: “Các ngươi tu hành đều thận trọng, nhưng lại muốn tìm tu tiên giả bên ngoài trà trộn vào. Hành động này không phải ném một mồi lửa vào thùng thuốc nổ sao?”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Ông cụ gầy gò hỏi: “Cái này không được, cái kia cũng không được, chẳng lẽ chỉ có thể ngồi đó chờ chết?”
Trương Minh Đà không khỏi thúc giục: “Ngươi có biện pháp gì thì cứ nói thẳng, cần chi phải lòng vòng với chúng ta, chẳng giống phong cách hành sự của ngươi gì cả.”
“Là đệ nhất thần y trong thiên hạ, ta đương nhiên có biện pháp.” Hạ Thiên mỉm cười: “Nhưng nếu đại sư phụ đã nhắc đến phong cách hành sự, vậy ta không thể không hỏi một câu, tại sao ta lại phải giúp chứ? Chuyện không có lợi, ta tuyệt đối không làm. Đại sư phụ, đây là ngươi dạy ta đấy.”
Ánh mắt Trương Minh Đà bỗng nhiên lạnh lại, quát lớn: “Ngươi tuyệt đối không phải Hạ Thiên. Ngươi là ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận