Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3116: Ta chỉ lười bay mà thôi

Hạ Thiên đằng không bay lên, một quyền linh hoạt tách mấy cơn gió lốc ra, thẳng đến nhân ảnh đang trôi nổi giữa không trung.
“Ngươi bay được sao? Ta đúng là xem thường ngươi quá.” Phong Thiên Vương có thể ngự phong, tất nhiên có thể phi hành. Hắn ta nhìn thấy Hạ Thiên trôi nổi giữa không trung, không khỏi kinh ngạc.
Hạ Thiên lạnh nhạt nói: “Chỉ là thao tác cơ bản mà thôi, chẳng có gì phải kinh ngạc. Mấy bà vợ của ta ai cũng có thể bay được, chỉ là ta lười bay mà thôi.”
“Ngươi bớt làm bộ đi.” Phong Thiên Vương đưa tay đánh ra một luồng gió lốc xoay tròn, ném về phía Hạ Thiên: “Ngươi hãy ăn của ta một Phong Toàn Hoàn đi.”
“Cái tên khó nghe muốn chết.” Hạ Thiên tùy ý vung tay lên, đánh tan luồng gió xoáy: “Đúng là không có văn hóa. Ngươi không được đi học sao?”
“Ngươi nói chuyện giống như ngươi có văn hóa lắm vậy.” Phong Thiên Vương khó chịu đáp lễ một câu: “Ngươi mới giống như chưa từng đi học.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Ta là người thông minh nhất thiên hạ, ta không cần đi học. Mấy thứ đó, ta nhìn qua một chút là học được ngay.”
“Nếu ngươi là thiên tài, vậy ta chính là thiên tài trong thiên tài. Hãy ăn của ta một Đại Phong Đao đi.” Phong Thiên Vương hừ lạnh một tiếng, hai tay hơi giao nhau, sau đó chém ra. Hai phong đao to lớn vô cùng dùng tốc độ cực nhanh chém về phía Hạ Thiên.
Thân ảnh Hạ Thiên như quỷ mị xuyên qua hai phong đao, chỉ một lát đã vọt đến trước mặt Phong Thiên Vương, bóp quyền đánh xuống.
“Lại là chiêu này nữa sao?” Gương mặt Phong Thiên Vương tràn ngập khinh thường: “Ngươi cho rằng ta sẽ bị chiêu thức giống nhau của ngươi đánh trúng lần nữa… A!”
Hắn ta còn chưa nói hết, gương mặt đã ăn một quyền của Hạ Thiên, ngay cả thế thân cũng không kịp dùng, cả người như đạn pháo ra khỏi nòng, nặng nề rơi xuống đất.
….
Đỉnh núi.
Đằng Dã một tay đè lên vỏ đao, một tay khác ấn xuống chuôi đao, hai mắt nhìn chằm chằm Ngải Luân phía đối diện.
Ngải Luân có danh xưng Sát Thần, hai mươi ba năm trước đã là sát thủ đỉnh cao thế giới, có danh xưng là sách giáo khoa giới sát thủ.
Đối chiến người như ông, ngay cả nửa giây khinh thường cũng không được, bởi vì chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi cũng đủ cho ông giết bất cứ người nào.
“Ngươi nhìn đủ chưa? Sao không rút thanh đao rỉ sét của ngươi ra?” Ngải Luân đứng đối diện, thái độ giống như đi dạo, hoàn toàn không để đối phương vào mắt.
Tuy Đằng Dã là nhẫn giả, nhưng thật ra lại là võ giả, kiếm hào nã đao, bởi vì đảo quốc không phân biệt kiếm đao.
“Hôm nay ta sẽ dùng Dạ Sát chấm dứt tính mạng của ngươi, xóa bỏ sự sỉ nhục của Đằng Dã gia chúng ta.” Mặc dù Đằng Dã bị kích nhưng lòng không loạn. Ngải Luân nhìn toàn thân trên dưới đều có sơ hở, nhưng đây nhất định là giả tượng, là mồi nhử, là cạm bẫy. Hắn ta tuyệt đối sẽ không nhằm vào sơ hở quá rõ ràng như vậy.
Ngải Luân lắc đầu, đưa mắt nhìn sắc trời: “Tranh thủ thời gian đi. Nếu ngươi còn không đánh, vậy xem như…”
“Thì thế nào?” Đằng Dã cau mày, cảnh giác nhìn xung quanh. Hắn ta hoài nghi Ngải Luân không sợ như vậy, rất có khả năng đã sắp xếp hậu thủ.
Ngải Luân ngáp một cái: “Đến giờ ta đi ngủ rồi. Ta làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, không có khả năng vì ngươi mà phá lệ.”
“A!”
Đằng Dã cảm thấy mình bị sỉ nhục, giả bộ giống như bị chọc giận, tiến lên nửa bước, đao trong tay trong nháy mắt rút ra khỏi vỏ, biến thành một luồng ánh sáng trắng chém về phía cổ Ngải Luân.
“Một đao này được đấy.” Ngải Luân nhắm mắt lại, mỉm cười đánh giá. Khi đao sắp đụng vào cơ thể của ông còn nửa giây, ông mới nhích sang một bên tránh một đao kia: “Tuy nhiên, tốc độ còn kém hơn cha của ngươi mấy cấp bậc, hoàn toàn không đả thương được người khác.”
“Ngươi… chết đi.” Thân hình Đằng Dã thay đổi, sử dụng bộ pháp Kỳ Quỷ Bất Định, hai ba bước đã đến trước mặt Ngải Luân, hai tay nắm chuôi đao chém ra tư thế bán nguyệt trảm.
Mũi chân Ngải Luân điểm nhẹ thối lui về phía sau. Đột nhiên ông cau mày, bởi vì chẳng biết từ lúc nào Đằng Dã đã ở sau lưng ông.
“Trường dạ vô minh, phá nguyệt nhất đao.”
Đằng Dã nắm lấy cơ hội, lập tức đánh ra tuyệt chiêu trong Trường Dạ Nhất Đao Lưu của Đằng Dã gia hắn ta về phía Ngải Luân.
“Quá chủ quan rồi.” Ngải Luân tránh cũng không thể tránh, chỉ vững vàng đón đỡ. Ông cho rằng mình sẽ tàn huyết nhưng cũng không còn cách nào khác.
Đúng vào lúc này, một vài cơn gió lốc bỗng nhiên nổi lên, trong nháy mắt phá vỡ biệt thự Hồ gia thành cặn bã, đồng thời còn nhấc lên bụi đất đầy trời, làm hỏng một đao của Đằng Dã.
“Ha ha, trời cũng giúp ta.” Ngải Luân cười lớn, đao trong tay trên dưới tung bay, từ đao thế mở ra một lối đi riêng, bình yên né tránh.
“Không thể nào? Là ai đã làm hỏng việc của ta.” Đằng Dã tức đến mức thở hổn hển, đưa mắt nhìn xung quanh muốn tìm ra tên khốn đã phá hỏng thi pháp của hắn ta. Kết quả, hắn ta nhìn thấy hai bóng người đang triền đấu giữa không trung.
Ngải Luân tất nhiên cũng nhìn thấy: “Hạ Thiên có thể bay, là Chân Ma Huyễn của thế giới này. Coi như thần tiên đánh nahu đi.”
“Có sơ hở, tiếp đây.” Đằng Dã lợi dụng đúng cơ hội, lóe lên trước người Ngải Luân, một lần nữa tế ra Phá Nguyệt Nhất Đao, nhưng lần này lại càng mạnh và sắc bén hơn.
Tiếc là, khi đao thế của hắn ta sắp thành, một bóng đen từ trên trời rơi xuống, nặng nề đập vào người hắn ta.
Bành.
Tiếng vang qua đi, đừng nói đao thế, ngay cả Đằng Dã cũng bị nện chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận