Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4164: Thật ngại quá, ta không có

“Là ai?”
Người trong giếng nghe được âm thanh, lập tức quát hỏi: “Là người nào? âm La, ngươi mau trả lời ta.”
“Không cần hỏi, ông ta chết rồi.” Hạ Thiên nhìn xuống đáy giếng, nhìn người kia: “Ta ngược lại muốn biết ngươi là ai?”
Lúc này, Tô Bối Bối đến gần nói với Hạ Thiên: “Tại sao ngươi lại giết Long Bà âm La chứ? Chúng ta còn chưa hỏi đến chính sự nữa mà. Bây giờ không còn người, ngươi dự định làm sao tìm được cửa vào mà Hoa Ánh Lục nói chứ?”
Hạ Thiên tiện tay chỉ người dưới đáy giếng: “Hỏi ông ta không phải là biết sao?”
“Nếu ông ta cái gì cũng không biết thì thế nào?” Tô Bối Bối tức giận nói.
“Bối nha đầu, ngươi hãy tin tưởng vào phán đoán của ta.” Hạ Thiên nói: “Cái gì là Long Bà hay Quy Bà ngu ngốc, chẳng qua chỉ là khôi lỗi mà thôi. Người này mới là chính phẩm nè.”
Người dưới đáy giếng nhìn Hạ Thiên, có chút do dự quát: “m La, ngươi đang chơi trò xiếc gì thế? Chỗ này của ta không có thứ gì đáng giá cho ngươi lừa.”
“Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ, không phải âm La Dương La gì hết.” Hạ Thiên giới thiệu.
Tô Bối Bối cũng nói theo: “Long Bà âm La xác thực đã chết rồi. Nếu không tin, ngươi có thể cảm ứng một chút.”
Người đáy giếng nghe xong, lập tức nhắm mắt lại thả ra thần trí của mình, quả nhiên không cảm giác được sự tồn tại của Long Bà âm La. Trên mặt đất chỉ còn lại một vũng máu tanh hôi mà thôi.
“Đã chết thật rồi, các ngươi rốt cuộc là ai?”
Người dưới đáy giếng có chút khó tin: “Tuy nói tư chất của ông ta bình thường, nhưng nói thế nào cũng học được năm sáu phần bản lãnh của bổn tọa. Mấy chục năm nay tung hoành vô địch thủ, tại sao lại thua trong tay ngươi?”
“Một kẻ ngu ngốc, giết thì cũng đã giết, chẳng có gì lớn lao cả.”
Hạ Thiên khinh thường, bĩu môi nói: “Còn nữa, mặt hàng này có được năm sáu phần bản lãnh của ngươi, xem ra ngươi cũng không có gì đặc biệt.”
Người dưới đáy giếng lạnh lùng nói: “Hừ, nếu không phải bổn tọa bị vây dưới đáy giếng, chỉ dựa vào câu nói này của ngươi, ngươi đã chết mười tám lần rồi.”
‘Ngươi cũng bị người ta nhốt dưới đáy giếng này mà còn thổi da trâu ghê nhỉ?” Hạ Thiên cười nói: “Ngươi chẳng cần mặt mũi gì hết.”
Người dưới đáy giếng tức đến toàn thân phát run, đứng phắt dậy, làm bộ muốn lao ra khỏi đáy giếng.
Đáng tiếc, ông ta vừa mới đứng thẳng, đáy giếng và bốn vách tường lập tức xuất hiện hàng ngàn hàng vạn dây leo cuốn lấy ông ta.
Bên trong dây leo còn có lôi điện lấp lóe.
Số dây leo này chẳng những cuốn lấy ông ta mà còn chui vào dưới lớp da của ông ta, trong thịt, trong khớp xương…
“A…”
Người kia phát ra tiếng gào thét thống khổ, nói với Hạ Thiên: “Mau cho ta huyết tương, ta muốn huyết tương tươi mới, nhanh lên.”
“Thật ngại quá, ta không có.” Hạ Thiên bĩu môi.
Tô Bối Bối cau mày, đại khái đoán được cái gì, lạnh lùng nói: “Phù điêu nơi này thật ra đều dùng để che giấu thi cốt, không phải là người bị các ngươi hút hết huyết dịch mà chết chứ?”
“Mau cho ta huyết tương, tốt nhất là âm huyết có hàn khí.” Người đáy giếng cực kỳ đau đớn, hoàn toàn không nghe rõ Tô Bối Bối nói cái gì, chỉ nói: “Mau đưa máu cho ta, bằng không, ta giết các ngươi.”
Nếu Long Bà âm La vẫn còn, nói không chừng sẽ đưa cho ông ta thật.
Nhưng Hạ Thiên và Tô Bối Bối đương nhiên sẽ không nuông chiều loại người này, cũng không làm mấy chuyện thương thiên hại lý.
Tô Bối Bối lạnh lùng nói: “Cầu người mà còn phách lối như vậy, ngươi cho rằng ngươi là ai?” Gương mặt người dưới đáy giếng tràn ngập sự oán độc, nhưng chưa đến vài giây, ông ta đã mềm xuống, quỳ gối dập đầu khóc lên: “Ta xin các ngươi cho ta máu, dù chỉ một giọt cũng được. Bổn tọa, không, ta không chịu nổi rồi, ta xin các ngươi.”
Hạ Thiên vẫn không động đậy.
Tô Bối Bối ngược lại động lòng trắc ẩn, do dự nhìn Hạ Thiên.
“Bối nha đầu, đừng đồng tình với loại ngớ ngẩn đó.” Hạ Thiên nhếch miệng, tiện tay chỉ vào người dưới đáy giếng: “Đồng tình với ông ta chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với hai từ đồng tình.”
Tô Bối Bối có chút ngoài ý muốn nhìn Hạ Thiên: “Ngươi có thể nói ra được triết lý đó sao? ’
“Cái đó có gì đâu mà không nói được.” Hạ Thiên khoát tay.
Tô Bối Bối lại nói: “Nhưng cũng không thể cứ như vậy mà nhìn được.”
Hạ Thiên nói: “Bối nha đầu, nàng nói vậy là có ý gì?”
“Để hỏi ông ta chứ làm gì.” Tô Bối Bối không khỏi trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Bây giờ còn sống thì không hỏi, chẳng lẽ để người chết rồi mới đi hỏi sao?”
“Vậy nàng hỏi đi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, đối với việc hỏi vấn đề gì, hắn cũng không có hứng thú quá lớn.
Tô Bối Bối cũng không do dự, vọt thẳng đến chỗ người dưới đáy giếng: “Ta hỏi ngươi mấy vấn đề, nếu như ngươi thành thật trả lời, có lẽ ta còn cho ngươi mấy giọt máu để ngươi hồi phục.”
“Thế thì hỏi mau đi.”
Người đáy giếng cũng không do dự, thúc giục: “Muốn hỏi cái gì thì hỏi nhanh lên. Nếu không, ngươi cho ta một giọt máu trước đi, cho dù là máu đen hay tàn huyết gì cũng được. Bằng không, ta sẽ bị đánh mất thần trí, không trả lời được đâu.”
Lời còn chưa nói hết, người đã bắt đầu mềm nhũn như con cừu non.
Tô Bối Bối nhìn thấy tình huống này, không khỏi nhìn lướt qua bốn phía, sau đó bốc một giọt tàn huyết đang tán loạn trên mặt đất của Long Bà âm La.
Giọt tàn huyết vừa mới rơi xuống miệng giếng, người kia há miệng đón lấy, phát ra một tiếng vang kỳ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận