Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3502: Đầu óc của các ngươi chẳng phát huy tác dụng gì cả

“Ngươi đừng động đậy.”
Chồng và con trai của nữ nhân kia lập tức bao vây Hạ Thiên lại, trong tay mang theo quyền sáo giống như càng cua.
Hạ Thiên không thèm để ý, nghiêng đầu nhìn Nhiếp Tiểu Lý: “Vợ tiếp viên hàng không, ta đã nói ba người này không phải là người tốt lành gì rồi mà.”
“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Nhiếp Tiểu Lý lạnh lùng nhìn nữ nhân đang nắm lấy hai tay của mình, nghiêm túc hỏi.
Khóe miệng nữ nhân kia nhếch lên, mỉm cười nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Nói cho ngươi biết cũng không sao. Một nhà ba người chúng ta đều là sát thủ, danh xưng Thiết Giải Nhất Gia. Ta tên Diễm Giải Đinh Tiên Nhi, chồng của ta là Độc Giải Hoa Nhất Lang, con trai của ta là Thiết Giải Đinh Cao Cao.”
“Sát thủ?” Nhiếp Tiểu Lý có chút nghi hoặc. Mặc dù từ nhỏ nàng đã bị người ta thường xuyên ám sát, nhưng sát thủ mà Nhiếp Trường Sinh thuê đã chết, tại sao còn có sát thủ nhằm vào nàng chứ?
“Nhìn gương mặt mờ mịt của ngươi, chắc ngươi còn chưa biết.” Đinh Tiên Nhi hứng thú nhìn Nhiếp Tiểu Lý: “Hôm qua, gia chủ Nhiếp gia đã ban bố Cách Sát Lệnh đối với hai người các ngươi, bất luận chết sống, nếu đưa đến trước mặt ông ấy đều có thể nhận được tiền thưởng. Tuy nhiên, sống sẽ càng đáng tiền hơn một chút.”
Nhiếp Tiểu Lý nhìn đứa bé trai, không hiểu hỏi: “Xuất sinh nhập tử còn mang theo con cái?”
“Ngươi đừng có hiểu lầm.” Đinh Tiên Nhi cười khanh khách, chỉ vào đứa bé trai: “Hắn ta là chồng của ta đấy.”
Rồi lại chỉ nam nhân thân hình cao lớn có chất phác: “Đây mới là con của ta.”
“Hắc hắc, không nghĩ đến sao?” Nam nhân có thân hình giống bé trai nở nụ cười gian giảo: “Năm nay ta đã hơn bốn mươi, nhưng cơ thể lại giống với đứa bé tám tuổi. Đây chính là trời sinh, là cơm ăn mà ông trời ban cho. Lúc giết người, có thể khiến cho sự cảnh giác của người khác giảm xuống rất nhiều, giết người nào trúng người đó.”
Nhiếp Tiểu Lý không khỏi châm chọc: “Trình diễn vừa rồi của các ngươi, các ngươi hoàn toàn không cần thiết phải đặt mình vào hiểm cảnh.”
“Những người này đều được dùng tiền để mời đến. Ban đầu, chúng ta muốn trình diễn một vở kịch cho các ngươi xem, để các ngươi buông lỏng cảnh giác, chồng của ta sẽ thừa cơ đánh lén, nhưng…” Đinh Tiên Nhi chưa nói được hai câu, đã theo thói quen mỉm cười yêu kiều: “Kế hoạch này đã bị tên ngốc đội mũ lưỡi trai phá hỏng.”
Hoa Nhất Lang cho người đưa nam nhân đội mũ lưỡi trai đến trước mặt, một cước đạp tới: “Tên ngớ ngẩn này vẫn luôn đi theo gia đình chúng ta từ dưới chân núi. Chúng ta vốn muốn đặt bẫy, dẫn hắn ta lên tảng đá, sau đó để hắn ta té xuống. Ai biết được hai người các ngươi đột nhiên đi lên, chúng ta đành phải tương kế tựu kế.”
“Ngớ ngẩn thì chính là ngớ ngẩn.” Hạ Thiên nghe xong, ngáp một cái, không kiên nhẫn nói: “Muốn giết người thì giết đi, cần chi phải dùng nhiều chiêu trò như vậy, ngược lại chứng minh các ngươi hoàn toàn không có bản lãnh gì cả.”
“Tiểu tử, ngươi đúng là có chút man lực, nhưng chẳng qua chỉ là mãng phu mà thôi.” Hoa Nhất Lang hừ lạnh một tiếng, gật đầu nói: “Cường đại mới là bản lãnh thật sự.”
Hạ Thiên nhếch miệng: ‘Đầu óc của các ngươi chẳng phát huy tác dụng gì cả, ngu xuẩn muốn chết. Bằng không, các ngươi cũng chẳng đến trêu chọc ta.”
“Hừ, tiểu tử, đừng có nói đùa.” Hoa Nhất Lang khinh thường nhìn Hạ Thiên: “Hai người các ngươi đã là cá trong chậu của gia đình chúng ta. Sở dĩ chúng ta không giết các ngươi là vì các ngươi còn sống thì đáng tiền hơn. Đây chính là hai trăm vạn tiền thưởng. Chết cũng chỉ có tám mươi vạn mà thôi.”
Đinh Tiên Nhi cười lạnh: “Chồng, nói lời vô dụng với bọn họ làm gì? Mau dùng dây thừng trói bọn họ lại rồi nói sau.”
“Trói lại, trói lại.” Đinh Cao Cao hơi khờ khạo mừng rỡ vỗ tay: “Tỷ tỷ này xinh đẹp quá, để ta trói, để ta trói.”
Hoa Nhất Lang mỉm cười, đưa dây thừng đến: “Con trai, ánh mắt của con đúng là không tệ. Vị Nhiếp tiểu thư này có danh xưng đệ nhất mỹ nữ Hoàng Sơn. Nếu con thích, con có thể chơi đùa trước. Dù sao Nhiếp gia chủ cũng không nói là không thể chơi.”
“Nếu các ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho gia đình của các ngươi.” Hạ Thiên nhếch miệng, có phần không kiên nhẫn nói.
Nhiếp Tiểu Lý nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng giết người ở đây. Nếu bị người ta nhìn thấy, ngươi sẽ gặp phiền phức đấy.”
Hạ Thiên cười nói: “Vợ tiếp viên hàng không, nàng yên tâm đi, ta từ trước đến nay luôn lấy đức phục người. Mấy chuyện giết người này hoàn toàn không có hàm lượng kỹ thuật.”
“Đúng là không biết sống chết.” Máu nóng Hoa Nhất Lang đã bốc lên đầu, chỉ vào Hạ Thiên: “Xem ra, không dạy cho ngươi một bài học, ngươi không biết sự lợi hại của Độc Giải ta.”
Nói xong, hắn ta liền múa giải sáo song quyền, quất tới cổ Hạ Thiên.
“Thứ đồ chơi này, ngươi nên giữ lại tự mình chơi đi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nhấc chân đạp bay Hoa Nhất Lang ra ngoài.
Chỉ thấy cơ thể thấp bé của hắn ta biến thành một đường vòng cung, trùng hợp ngã xuống ba tảng đá kia.
“Chồng.” Đinh Tiên Nhi nhìn thấy ba tảng đá lắc lư, Hoa Nhất Lang nằm bất tỉnh nhân sự bên trên, lập tức trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó hô to với Đinh Cao Cao: “Con trai, chúng ta cùng tiến lên làm thịt tên tiểu tử này.”
Hai người đồng thời từ những phương vị khác nhau tấn công Hạ Thiên. Đáng tiếc, không phát huy được tác dụng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận