Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3307: Ta chính là Hạ Thiên

Y Tiểu Âm im lặng không nói, cũng không biết nên nói cái gì.
Hạ Thiên lại cảm thấy hứng thú, chỉ vào con mắt trong tay: “Nó rất hưng phấn. Cha của ngươi sắp đến, hơn nữa còn mang theo một số món đồ thú vị.”
Y Tiểu Âm nhìn con mắt kia, quả nhiên nàng nhìn thấy nó đang xao động không chừng, ánh mắt loáng thoáng còn có sát khí. Đây chính là phản ứng khi lãnh địa bị đồng loại mạo phạm.
Tính tình của con mắt dần dần nóng lên, thân hình không khống chế được biến lớn, uy áp cũng tràn ngập. Mấy luồng tia sáng dưới đáy mắt đang vận sức chờ phát động.
Y Tiểu Âm cảm nhận sự không lành, vội đưa mắt nhìn Hạ Thiên.
“Đại nhãn tử, yên tĩnh nào.” Hạ Thiên khẽ hừ một tiếng.
Nghe Hạ Thiên nói, đại nhãn tử lập tức thu lại thần uy, liễm lại sát khí, trở lại thành một con rối.
Không bao lâu sau, cửa phòng được đẩy ra một cách thô bạo. Mấy bóng người tuần tự tiến vào, khí thế hùng hổ.
Một thanh niên mặc âu phục vọt đến trước mặt Mai Ngạo Tuyết, bắn liên thanh: “Em gái, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao Thánh Điện lại bị sụp đổ? Nghe nói còn phát sinh cả vụ nổ. Cục C và FBI liên thủ với nhau phong tỏa hiện trường, ai cũng không được phép đến gần. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?”
Mai Ngạo Tuyết cũng không trả lời, chỉ nói với nam nhân trung niên đầu đinh đằng sau: “Cha, cha đến rồi à.”
Nam nhân trung niên gật đầu, sau đó liếc nhìn Hạ Thiên và Y Tiểu m: “Con có khách sao?”
“Hạ tiên sinh và Y tiểu thư cũng không tính là khách, bọn họ là ân nhân của con.” Mai Ngạo Tuyết đáp: “Không có bọn họ, con đã chết ở Thánh Điện rồi.”
“Lão phu Mai Tông Hoa, là Chủ tịch thương hội người Hoa ở Thánh Lạc thành.” Nam nhân trung niên không được vui vẻ cho lắm nhưng vẫn giữ được phép lịch sự cơ bản: “Hai vị nhìn rất lạ, hẳn là vừa ra nước ngoài chưa lâu. Mọi người đồng căn đồng nguyên, cũng được xem là người một nhà. Về sau có chuyện gì cứ việc tìm ta, ta có thể giúp đỡ.”
Những lời này nghe rất khách sáo, nhưng thật ra là hạ lệnh đuổi khách, ý là về sau ta sẽ chiếu cố các ngươi, còn bây giờ các ngươi có thể đi rồi.
Hạ Thiên nói: “Đầu óc của ngươi có vấn đề.”
“Này, ngươi nói cái gì?” Nam thanh niên mặc âu phục đen nổi nóng, chỉ tay vào Hạ Thiên: “Tiểu tử, tại sao ngươi dám ăn nói với cha ta như thế? Ngươi muốn chết có phải hay không?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta nói là sự thật, có tin hay không là tùy các ngươi.”
“Em gái, ngươi quen cái thứ nhà quê này ở đâu vậy? Một chút quy củ cũng không hiểu.” Nam thanh niên mặc âu phục đen bất mãn nói với Mai Ngạo Tuyết.
“Ca, ngươi mới là người cần hiểu quy củ đấy.” Mai Ngạo Tuyết đáp lại: “Hạ Thiên là thần tượng và là ân nhân cứu mạng của ta, Y Tiểu Âm là bạn tốt của ta. Ngươi tốt nhất nên khách sáo một chút. Nếu không, ngươi đừng trách ta không khách sáo với ngươi.”
“Ngươi…” Nam thanh niên mặc âu phục đen nghẹn họng, quay sang phàn nàn với Mai Tông Hoa: “Cha, cha có nghe không, thái độ của nó là gì? Anh ruột của nó còn không quan trọng bằng hai người ngoài.”
“Được rồi, chúng ta đến đây không phải để nói mấy chuyện vụn vặt này.” Mai Tông Hoa ngược lại bình tĩnh hơn, lập tức tiến vào chính đề: “Rốt cuộc Thánh Điện đã xảy ra chuyện gì? Bạch tiên sinh có sao không? Người tham gia hội nghị còn lại mấy ai?”
“Như mọi người đã thấy, Thánh Điện đã bị sập.” Mai Ngạo Tuyết lời ít mà ý nhiều: “Bạch Thụy Đức đã chết, những người khác đoán chừng cũng đã chết hơn phân nửa.”
“Bạch… Bạch Thụy Đức chết thật sao?” Mai Tông Hoa hưng phấn hẳn lên: “Chết như thế nào? Con có tận mắt nhìn thấy không?”
“Con tận mắt nhìn thấy.” Mai Ngạo Tuyết mặt không thay đổi mà trả lời: “Xem như tẩu hỏa nhập ma mà chết, hơn nữa còn chết đến không thể chết hơn. Thuận tiện nói thêm một câu, một đại thiên sứ khác cũng đã chết.”
“Quá tốt rồi.” Mai Tông Hoa kích động đến vỗ tay, cười ha hả: “Mai gia chúng ta rốt cuộc cũng có ngày nổi danh. Đám quái vật kia sớm đáng chết. Bây giờ chúng ta phái tất cả người trong hội ra, chiếm địa bàn của Thánh Điện trước, đừng để những người khác vượt mặt.”
“Vâng, để con đi làm ngay.” Nam thanh niên mặc âu phục đen nói.
“Tuyết Nhi, con cũng không rảnh rỗi đâu, con lập tức đi tiếp nhận thế lực ngầm của Thánh Điện đi.” Mai Tông Hoa cũng không để ý thái độ của Mai Ngạo Tuyết, trực tiếp ra lệnh: “Ngục giam của con không phải muốn xây dựng thêm sao? Bây giờ chính là thời cơ tuyệt hảo.”
Mai Ngạo Tuyết không động đậy, chỉ hỏi ngược lại: “Cha, cha tuyệt không lo lắng cho bệnh tình của con sao? Còn có quái bệnh di truyền của gia tộc không có thuốc ức chế?”
“Vấn đề này dễ nói thôi.” Mai Tông Hoa cười ha hả: “Thật ra cha đã tìm được vật thay thế tốt hơn, con đừng lo lắng. Chẳng lẽ cha còn có thể trơ mắt nhìn con chết sao?”
Mai Ngạo Tuyết chỉ vào Hạ Thiên, nói: “Cha, con giới thiệu cho cha biết một chút, Hạ Thiên chính là thần y đệ nhất thiên hạ, có thể trị được bệnh của con. Nhưng tiền thuốc men thì hơi đắt.”
“Thiên hạ đệ nhất thần y?” Lúc này, Mai Tông Hoa mới nhớ đến cái tên Hạ Thiên: “Khoan đã, ngươi chính là Hạ Thiên? Thần y Hạ Thiên ở Giang Hải? Đồ đệ của Quỷ Y Trương Minh Đà?”
“Đúng, chính là ta.” Hạ Thiên nói: “Ta chính là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ. Chẳng những võ công đệ nhất thiên hạ mà ngay cả y thuật cũng thiên hạ đệ nhất luôn.”
Mai Tông Hoa không khỏi biến sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận