Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3428: Phẩm chất chuyên nghiệp của một sát thủ hàng đầu (01)

Sát thủ A Sai đã đến khách sạn Quế thành.
Hắn ta dĩ nhiên không phải đến ăn cơm mà là đến giết người.
Mục tiêu vẫn là Hạ Thiên như cũ, hơn nữa do đích thân Chiêm Văn Bân đưa ra chỉ thị, còn gửi cho hắn ta một tấm hình.
Tấm ảnh có bốn người, hai nữ nhân có chút rõ ràng, một nam nhân cũng lộ mặt, một nam nhân khác chỉ lộ có phân nửa phần lưng.
Mà người chỉ lộ nửa phần lưng chính là Hạ Thiên.
Cũng không phải Chiêm Văn Bân không dám chụp toàn thân Hạ Thiên, mà tất cả những tấm ảnh chụp khác đều trở nên trống không, chỉ còn lại tấm ảnh này.
Nhưng một tấm cũng đã đủ.
Huống chi, trong lòng A Sai cũng đã có đối tượng hoài nghi, chỉ là lúc này vừa vặn xác nhận lại một chút mà thôi.
Trước đó hắn ta đã thất bại qua một lần, khiến cho người tự xưng là đệ nhất sát thủ Đông Nam Á như hắn ta cảm thấy rất mất thể diện.
Lần này, bất luận như thế nào cũng không thể thất bại.
Nếu không, hắn ta làm sao mà kiếm cơm trong giới sát thủ được nữa, về sau đồng nghiệp trong giới nhìn hắn ta bằng ánh mắt ra sao, thượng tuyến cũng không để cho hắn ta làm ăn nữa.
Dù sao, là một sát thủ, bình thường cũng không kiếm được tiền.
Trừ phi hắn ta trực tiếp đổi nghề, từ sát thủ đổi thành đại lão mã tử như Chiêm Văn Bân, hoặc như ân nhân cứu mạng hắn ta, Lạc ca.
Sau khi vào khách sạn, A Sai lập tức thu lại tất cả suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu.
Trong tin nhắn mà Chiêm Văn Bân gửi cho hắn ta, có nói rõ đám người Hạ Thiên đang ở trong nhà ăn.
A Sai lặng lẽ băng qua đại sảnh, lặng yên không một tiếng động tiếp cận cánh cửa nhà ăn.
Hắn ta thoáng quan sát tình huống bên trong, trong phòng cũng chỉ có một bàn có khách.
Tổng cộng bốn người, hai nam hai nữ.
Căn cứ theo tấm ảnh mà Chiêm Văn Bân đã gửi, hai nữ là vị hôn thê của Chiêm Văn Bân, người còn lại chính là Ninh Nhụy Nhụy.
Hai nam, trong đó có một tên râu ria.
Trọng điểm chính là nam nhân đưa lưng về phía hắn ta. Đó mới là mục tiêu của hắn ta, Hạ Thiên.
Quả nhiên có chút quen mắt, rất giống với người đã đạp bay hắn ta.
Những người khác đã không còn lọt vào mắt A Sai. Điều hắn ta muốn làm bây giờ chính là lặng lẽ bước qua, dùng con dao của mình cắt cổ Hạ Thiên, sau đó nhanh chóng rời đi.
Nhưng hắn ta vừa mới đi được nửa bước, bỗng một ánh mắt vô cùng lăng lợi bắn đến. Cả kinh, hắn ta vội vàng thu chân lại.
A Sai thăm dò, không một chút dấu vết.
“Chuyện gì xảy ra thế nhỉ?”
Trước kia, A Sai chưa từng gặp qua chuyện như thế này. Nữ nhân tên Ninh Nhụy Nhụy kia thật sự quá nhạy cảm. Cho dù chỉ là vô thức ngẩng đầu, nhưng cũng giống như đang tận lực nhìn hắn ta bên này.
“Chẳng lẽ ta vừa mới giết người, sát khí trên người quá đậm?”
A Sai vừa mới xử lý thi thể của Lạc ca và Chiêm Thiên Thiên, sau đó vội vàng chạy đến đây giết người, sát khí trên người còn chưa tẩy rửa sạch sẽ.
Lúc này, hắn ta bắt gặp có nhân viên phục vụ mang thức ăn đến cho đám người Hạ Thiên.
A Sai lập tức tương kế tựu kế, quay người ẩn vào một khúc ngoặt.
Đợi đến khi nhân viên phục vụ kia quay lại, hắn ta một cú đánh choáng người này, cởi sạch quần áo đổi cho mình. Chỉnh lại một phen, hắn ta cúi đầu đi ra bếp sau.
Nhà bếp lúc này khí thế ngất trời. Mặc dù khách buổi trưa không nhiều, nhưng đêm nay phải tổ chức tiệc đính hôn, đến lúc đó sẽ có khách rất nhiều, cho nên mọi thứ phải được chuẩn bị từ bây giờ.
A Sai chỉ muốn nhận món ăn, sau đó mang đến nhà ăn giải quyết mục tiêu. Kết quả, hắn ta vừa mới cầm thức ăn lên đã bị người ta gọi: “A Sai, ngươi chính là thần ma trong giới.”
“Ngươi, ngươi biết ta?” A Sai nhìn lại, phát hiện là một đại thúc đang cầm cái chảo rang.
“Đương nhiên là biết. Ngươi không phải mở quán cơm A Tài ở phố ẩm thực sao?” Vị đầu bếp kia thật ra cũng không nhìn kỹ mặt A Sai, miệng chỉ nói huyên thuyên: “Mặc dù ngươi chỉ xào rau trong quán cơm nhỏ đó, nhưng bản lãnh vẫn rất tốt. Ngươi đến đây nấu mấy món đi, ta có việc phải đi trước một lát.”
A Sai sửng sốt, rất nhanh hiểu ra, lập tức giải thích: “A, ngươi nhận nhầm người rồi, ta không phải…”
“Ngươi không phải A Sai?" Ánh mắt vị đầu bếp kia sáng lên, hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại mặc quần áo của hắn ta? Hay là…”
“A, đúng, ta chính là A Sai.” Ban đầu, A Sai muốn đánh ngất xỉu vị đầu bếp này, nhưng vì giọng của ông ta quá lớn, khiến cho tất cả mọi người trong nhà bếp đều tập trung nhìn hai người. Hắn ta đành phải tiếp nhận cái chảo rang: “Để ta đi xào rau.”
Vị đầu bếp vỗ vai A Sai, thấm thía nói: “Mặc dù ngươi chỉ mở quán cơm nhỏ, lần này ngươi chỉ tạm thời đến hỗ trợ, nhưng trải qua quan sát của ta, thực lực của ngươi đúng là không tệ. Nếu ngươi làm tốt, ta có thể đề cử quản lý cho ngươi đến chỗ của ta làm đầu bếp, cam đoan tiền lương cao hơn trước kia rất nhiều lần.”
Gương mặt A Sai hiện lên sự khinh thường, trong lòng suy nghĩ, còn cao hơn ta làm sát thủ sao?
Nhưng sau khi đầu bếp trong lúc vô tình nói ra tiền lương, hắn ta lại có suy nghĩ muốn đổi nghề.
Là sát thủ, phải chịu nguy hiểm đến tính mạng, khi đó mới có thể cầm được chút tiền, lại còn bị quản lý sát thủ và môi giới sát thủ cắt xén. Còn đầu bếp, một tháng chỉ cần xào rau mà đã kiếm nhiều đến như vậy.
Cũng may, A Sai rất có phẩm chất nghề nghiệp. Hơn nữa, trở thành sát thủ là giấc mơ từ nhỏ của hắn ta, không chỉ vì tiền, mà thần tượng của hắn ta chính là sát thần Ngải Luân.
Lần này, Chiêm đại thiếu gia đích thân ra nhiệm vụ, nếu không hoàn thành, hắn ta nhất định không lăn lộn được ở Quế thành nữa.
Sống ở đây cũng không tệ lắm. Hắn ta tạm thời không có ý định rời đi.
Nhìn một đống nguyên liệu nấu ăn cùng với ánh mắt nhìn kỹ của những đầu bếp khác, A Sai đành phải xào đống đồ ăn này trước đã, chuyện giết người về sau hãy nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận