Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2699: Khi sư diệt tổ

Người lên tiếng tất nhiên là Hạ Thiên.
Ban đầu, hắn cùng với Ninh Nhụy Nhụy đến phòng Nhậm chưởng giáo. Thấy ông không có việc gì, hắn định đợi ở một bên xem náo nhiệt. Kết quả, khi đám người kia muốn lấy tảng đá có khắc nội dung Nghịch Thiên Bát Châm, hắn lập tức cảm thấy khó chịu.
Mặc dù Hạ Thiên không cho rằng tảng đá đó khắc Nghịch Thiên Bát Châm thật sự, nhưng cho dù là giả, cũng không phải thứ người khác có khả năng mơ ước.
“Là ai?” Người che mặt nổi giận gầm lên một tiếng, vỗ mấy luồng chưởng phong về phía phát ra âm thanh.
“Đừng có đập loạn như vậy. Ngươi có tin một bàn tay ta đập chết ngươi hay không.” Hạ Thiên ôm Ninh Nhụy Nhụy xuất hiện, lạnh lùng nói với người che mặt.
Người che mặt nhìn thấy Hạ Thiên, khẽ giật mình: “Ngươi vẫn còn ở trên núi?”
“Xem ra tên ngốc ngươi biết ta là ai.” Hạ Thiên cười nói.
“Đám phế vật kia tìm hiểu thông tin như thế nào mà để xảy ra sai lầm lớn như thế.” Người che mặt mắng một câu, sau đó nói với Hạ Thiên: “Nếu ngươi đã ở đây, ta không còn gì để nói. Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, ngày sau chúng ta sẽ có… A!”
Hắn ta còn chưa nói hết, thân hình Hạ Thiên đã lóe lên, đâm một châm vào tay người này: “Kịch còn chưa diễn xong mà, ngươi đi cái gì.”
Người che mặt nghiến răng, vung đao chặt xuống tay bị đâm châm, sau đó tiện tay băng bó cầm máu, lạnh lùng nói: “Cánh tay này coi như tạ lỗi với ngươi, chúng ta đi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta cho các ngươi đi sao?”
Ba vị khách không mời đột nhiên phát hiện bọn họ không thể động đậy, ánh mắt lập tức lộ vẻ kinh hãi.
“Hạ… Hạ Thiên, ngươi đừng có khinh người quá đáng.” Người che mặt nghiến răng quát mắng: “Mặc kệ ngươi có chủ ý gì, ngươi đừng hòng moi được nửa chữ từ miệng chúng ta.”
“Ta chẳng hứng.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, khinh thường nhìn ba người: “Còn nữa, ngươi đừng có ăn nói lung tung. Ta không có khinh ngươi, tay là do ngươi tự chặt, liên quan gì đến ta.”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Người che mặt giận dữ hét lên.
Hạ Thiên cũng không trả lời, chậm rãi ngồi xuống, rót cho mình một chén trà, đột nhiên lại phun ra phèo phèo, nói với Nhậm chưởng giáo: “Trà gì thế? Đắng muốn chết.”
Nhậm chưởng giáo cười ha hả: “Đặc sản Chung Nam Sơn, Khổ Sơn trà.”
‘Phì, trà này để dành cho quỷ uống thì đúng hơn.” Hạ Thiên nhổ nước trà trong miệng ra, bất mãn nói: “Nhậm lão đầu, ông đổi giùm ta chén nước sôi để nguội.”
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi trừng mắt với Hạ Thiên: “Ngươi đừng có làm rộn.”
“Không sao.” Nhậm chưởng giáo đứng dậy, rót cho Hạ Thiên một chén nước: “Hạ cư sĩ, thật ra Khổ Sơn trà không khó uống, chỉ cần ngươi tinh tế phẩm vị, đủ loại cảm giác sẽ xông lên đầu, dư vị vô tận.”
“Ngươi thích dư vị thì giữ lại cho mình uống. Dù sao ta cũng không có hứng thú.” Hạ Thiên nhếch miệng.
Người che mặt vốn dự định có chết cũng không tiết lộ một chút tin tức, nhưng thời gian trôi qua, trong cơ thể giống như dấy lên một luồng âm hỏa, thiêu đốt ngũ tạng lục phủ của hắn ta. Loại cảm giác đau rát như có như không này không thể xem nhẹ, cũng không cách nào dập tắt.
Sự đau đớn đó khiến cho hắn ta cảm thấy một giây bằng một năm. Hắn ta cứ tưởng Hạ Thiên sẽ bắt đầu ép hỏi, chỉ cần trả lời thỏa đáng, hắn ta có thể thoát thân, mhưng Hạ Thiên lại chuyển sang bàn về trà.
“Chúng ta được Ẩn Tông sai khiến, đặc biệt đến đây gây sự.” Người che mặt không kịp chờ đợi, trực tiếp cung khai: “Chuyện mà ta cần làm chính là ba chuyện vừa rồi, còn có…”
Hạ Thiên làm như không nghe thấy, mỉm cười nói với Nhậm chưởng giáo: “Nhậm lão đầu, ngươi không đáng tin rồi. Chén nước này không phải nước sôi để nguội mà là linh trà.
“Hạ cư sĩ quả nhiên nhận ra.” Nhậm chưởng giáo cũng xem như ba người kia không tồn tại, mỉm cười đáp lại: “Thật ra linh trà và Khổ Sơn trà có cùng nguồn gốc, đều dùng nước bên trong linh tuyền, lượng trà dùng cũng không khác gì nhau. Điểm khác biệt duy nhất chính là linh trà đã được bần đạo tinh luyện, cho nên cay đắng đều không có.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn hai người bọn họ một già một trẻ làm trò bí hiểm, tất nhiên cũng đoán được họ có dụng ý khác. Hạ Thiên cũng không phải là người kiên nhẫn uống trà, lại càng không có tâm trạng rảnh rồi thảo loại chủ đề về nước trà, lá trà với người khác. Hắn làm như thế, khẳng định ý không ở trong lời.
“Uống trà ngon như thế, tại sao lại không gọi ta.” Lúc này có người đẩy cửa vào, miệng còn lớn hơn âm thanh bên trong: “Hai người các ngươi thật là, một bằng hữu không đủ, một đệ tử khi sư diệt tổ.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy người đến chính là sư phụ của Hạ Thiên, Trương Minh Đà. Không biết vì sao, gương mặt của ông hơi bầm tím, giống như vừa mới bị đòn độc.
“Đại sư phụ, ông đừng có ăn nói lung tung, ta khi sư diệt tổ hồi nào.” Hạ Thiên cười nói.
Trương Minh Đà liếc nhìn ba người áo đen bị cố định ngay cửa ra vào, rất nhanh cũng không để ý đến, chỉ mắng Hạ Thiên: “Ngươi còn dám nói? Liễu Tích Hoa có phải do ngươi gọi đến hay không? Nàng ta thiếu chút nữa đánh chết ta.”
“Làm sao có thể là ta gọi được chứ?” Hạ Thiên nghiêm túc lắc đầu: “Bà ấy tìm đại sư phụ ông hai ba chục năm, ông ở Chung Nam Sơn cũng không nói cho bà ấy biết. Sau khi rời khỏi lòng đất, bà ấy tùy tiện tìm người để hỏi, tất nhiên cũng sẽ nói rõ lý do muốn tìm ông báo thù.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận