Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2729: Tránh cho sư nương mới thất vọng

Nguy cơ Chung Nam Sơn đã được giải trừ, đại hội Ẩn Tiên cũng kết thúc.
Ninh Nhụy Nhụy nhận được điện thoại ở nhà, nói ông của nàng có chuyện muốn tìm nàng, nàng lập tức rời khỏi Chung Nam Sơn.
Thạch Thuần cũng không muốn ở lại trên núi với Hạ Thiên, cho rằng biết đâu vị anh rể sắc lang này không nhịn được sẽ ăn sạch nàng, nàng vội lấy cớ có hẹn với bạn học ra ngoài, liền theo Ninh Nhụy Nhụy xuống núi luôn.
Hạ Thiên muốn quay về thành phố Giang Hải. Dù sao ở đây hắn cũng chỉ quen với Trương Minh Đà và Nhậm chưởng giáo, thật sự chẳng có gì thú vị cả.
Đúng lúc này, Hạ Thiên nhận được điện thoại của Triệu Thanh Thanh.
“Sư phụ, ngươi đang ở đâu vậy?” Giọng nói của Triệu Thanh Thanh vẫn nhẹ nhàng, khoan khoái, nói chuyện cũng rất dứt khoát: “Ngươi có nhớ ta không? Ta ngày nào cũng nhớ ngươi cả.”
Hạ Thiên mỉm cười: “Đương nhiên là nhớ, ai bảo ngươi là đồ đệ ngoan của ta.”
“Gạt người! Nếu ngươi nhớ ta, tại sao ngươi không đến tìm ta?” Triệu Thanh Thanh khó có lúc làm nũng, hoặc có thể nói chỉ trước mắt Hạ Thiên nàng mới có được tư thái nữ nhi như thế này.
“Vậy bây giờ ta đến gặp ngươi.” Hạ Thiên không chút suy nghĩ đáp.
“Thật sao? Quá tốt rồi, vậy ta sẽ tắm rửa sạch sẽ chờ ngươi.” Triệu Thanh Thanh mừng rỡ không thôi. Tiếng cười tràn ngập sức lực khiến Hạ Thiên ghét bỏ không thôi.
“Đương nhiên là thật. Ta lập tức đến ngay.” Trong lòng Hạ Thiên cũng rất chờ mong. Dù sao tiểu muội chân dài và Thuần nha đầu chỉ có thể nhìn mà không thể đụng, vẫn là đồ đệ tốt, tư thế nào cũng có thể thỏa mãn hắn.
Sau khi nhận được câu trả lời đúng ý, Triệu Thanh Thanh mới nhớ đến mục đích nàng gọi cho Hạ Thiên: “Đúng rồi, sư phụ, ngươi có biết một người tên Đường Kim Thủy hay không?”
“Đường Kim Thủy?” Hạ Thiên cảm giác cái tên này nghe rất quen, sau đó chợt nhớ ra đây không phải là tên của gã Tông chủ giả Ẩn Tông sao? “Không biết, nhưng tên ngốc đó đã bị ta xử lý rồi.”
“Xử lý rồi?” Triệu Thanh Thanh không khỏi sửng sốt.
Hạ Thiên thuật lại chuyện diễn ra ở Chung Nam Sơn mấy ngày nay cho Triệu Thanh Thanh nghe, sau đó hỏi: “Ngươi hỏi người này có chuyện gì?”
“À, là vì gần đây Thiên Đạo tổ đang nghiên cứu thi thể Đường Mộc và Đường Hỏa.” Triệu Thanh Thanh chậm rãi giải thích: “Bọn họ phát hiện hai người này xuất thân từ mô bản của một người tên Đường Kim Thủy. Ta đã điều tra tư liệu về người này, phát hiện dung mạo của ông ta và sư phụ rất giống nhau, dường như còn có quan hệ về huyết thống.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Ta biết.”
Triệu Thanh Thanh ngừng lại hai ba giây, bỗng nói: “Sư phụ, có cần ta phái người xâm nhập điều tra Tiêu…”
“Không cần.” Hạ Thiên biết Triệu Thanh Thanh muốn làm gì, phản đối ngay: “Không cần thiết phải lãng phí thời gian. Bọn họ chỉ là người bình thường mà thôi, đừng để người khác quấy rầy bọn họ là được.”
“Ta biết rồi.” Triệu Thanh Thanh hiểu rất rõ tính cách của Hạ Thiên. Nếu hắn đã nói như thế, nàng sẽ không làm bất cứ việc gì dư thừa: “Vậy ta đi mua một ít thức ăn, chờ sư phụ đến. Ngươi ăn cơm trước, sau đó… ăn ta, như thế nào?”
Hạ Thiên cười nói: “Đồ đệ ngoan, ăn ngươi là được rồi, thức ăn gì chứ, sau đó ăn cũng không muộn.”
“Sư phụ, ngươi háo sắc quá đi.” Triệu Thanh Thanh nghe Hạ Thiên nói như vậy, không nhịn được động tâm: “Nhưng ta thích.”
Hai người lại nói chuyện với nhau một hồi, Triệu Thanh Thanh mới lưu luyến cúp máy.
Hạ Thiên đứng dậy đi tìm Trương Minh Đà, phát hiện ông đang uống trà trong đình với Nhậm chưởng giáo, Liễu Tích Hoa yên tĩnh ngồi bên cạnh chăm sóc. Hắn bước đến, đi thẳng vào vấn đề: “Đại sư phụ, ta muốn xuống núi, ông có muốn theo ta về thành phố Giang Hải không?”
“Ta đến Giang Hải làm gì?” Trương Minh Đà kinh ngạc, sau đó khoát tay: “Ta ở đây rất tốt, uống trà nóng hóng gió, không có việc gì thì cùng lão mũi trâu đánh cờ, thoải mái vô cùng. Đến Giang Hải, nói không chừng ta bị ngươi chọc tức, chẳng có gì hay cả.”
“Tùy ngươi.” Hạ Thiên nhếch miệng, cũng không cưỡng cầu: “Thế ông có muốn ta châm cho ông hai châm, để thận của ông khỏe hơn một chút, tránh cho vị sư nương mới thất vọng?”
“Thả con mẹ nó… cái rắm.” Trương Minh Đà phun một ngụm trà về phía Hạ Thiên: “Sư phụ ngươi cũng là một danh y, không cần ngươi nhọc công về phương diện này. Ngươi nên nghĩ cho mình đi, nhiều nữ nhân như vậy còn không mài chết ngươi.”
Hạ Thiên cười hì hì: “Đại sư phụ, ông quá lo lắng rồi, cho dù nữ nhân có nhiều gấp mười lần, ta cũng chẳng có chuyện gì.”
“Ta biết ngươi là yêu nghiệt, ngươi mau cút đi, ta nhìn thấy ngươi lại thêm phiền.” Trương Minh Đà chán ghét, khoát tay với Hạ Thiên.
Nhậm chưởng giáo trịnh trọng nói với Hạ Thiên: “Hạ cư sĩ đi thong thả. Về sau, nếu ngươi có thời gian rảnh rỗi, mời ngươi lên núi ngồi một chút.”
“Trên núi có gì vui đâu mà ngồi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi chăm sóc tốt cho sư phụ ta là được. Không đúng, sư phụ ta có sư nương mới chiếu cố, không có chuyện gì của ngươi cả. Ngươi nên chăm sóc tốt cho mình đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận