Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3633: Trí thông minh không đủ thì đổ nước vào

“Lão gia, ngài không sao chứ?” Trần quản gia lo lắng hỏi.
Từ Hoằng Duệ im lặng, rất nhanh vết thương khép lại, răng cũng mọc trở về. Ông ta mắt lạnh nhìn Hạ Thiên: “Xem ra, mấy lời đồn kia cũng không phải là sai. Không có lửa làm sao có khói. Hạ Thiên Hạ thần y Giang Hải, tại sao ngươi lại dính vào chuyện này? Ta không tin là trùng hợp. Có thể ngươi và Hạ thần y kia là cùng một bọn?”
“Trí thông minh không đủ thì rót nước vào, tránh cho não không có thứ gì bên trong.” Hạ Thiên nói: “Bây giờ ta đang rất khó chịu, cần tìm người để xả. Nếu không thì ngươi đi.”
“Vậy là được rồi.” Thật ra, Từ Hoằng Duệ đã nghe không ít lời đồn liên quan đến Hạ Thiên. Trước kia ông ta không tin, bây giờ ông ta đã tận mắt nhìn thấy gan lớn của hắn: “Ngươi muốn làm gì thì cứ làm, nhưng hy vọng ngươi đừng gây huyên náo quá mức ở Thiên Hải.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta chẳng hứng thú nói nhảm với ngươi. Ta muốn tìm cái tên giả mạo tuyệt thế mỹ nữ kia ra.”
“Chàng không định tính sổ với Phong tỷ à?” Lam Y Nhân trêu chọc.
“Chờ ta giải quyết đám ma tộc ngu ngốc kia, ta sẽ đánh nàng ta một trận.” Hạ Thiên tùy ý trả lời.
Từ Hoằng Duệ bỗng nhiên thay đổi thái độ, nói với Hạ Thiên: “Ngươi có thể giúp tìm con gái của ta không?”
“Ta nói rồi, con gái của ngươi đã chết.” Hạ Thiên dửng dưng nói: “Có tìm về cũng chỉ là thi thể mà thôi.”
“Chỉ cần ngươi có thể tìm trở về, Từ mỗ vô cùng cảm kích.” Từ Hoằng Duệ vẫn làm như không nghe, vẫn phối hợp như cũ: “Ta cũng đã nghe nói đến khó khăn của tập đoàn Thần Y ở Thiên Hải, ta có thể giúp các ngươi giải quyết.”
Lam Y Nhân cười nói: ‘Khó khăn của tập đoàn Thần Y ở Thiên Hải đều có liên quan đến vị Chu công tử kia. Bây giờ, vị Chu công tử đó có thể nói là mặt trời ban trưa ở Thiên Hải. Ngươi muốn đoạt đồ trên tay ông ta sao?”
“Con gái của ta biến thành như vậy chắc chắn có liên quan đến ông ta.” Từ Hoằng Duệ nghe được cái tên này, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải… ta đã sớm chém ông ta thành muôn mảnh.”
Xem ra, giữa hai người cũng có ân oán gút mắc, chỉ là vì một nguyên nhân nào đó mới không thể duy trì hòa bình bên ngoài.
Tuy nhiên, điều này cũng chẳng có liên quan đến Hạ Thiên và Lam Y Nhân.
Việc cấp bách bây giờ chính là tìm cho bằng được vị Hạ thần y kia, còn có người ma tộc ký sinh trong cơ thể Từ đại tiểu thư.
Nếu để bọn họ chạy trốn, chỉ sợ hậu hoạn vô tận.
Bởi vì bọn họ không chỉ nguy hại người bình thường, sớm muộn gì cũng sẽ đối đầu với Hạ Thiên. Đã như vậy, chi bằng bây giờ tiêu diệt hết.
“Ông xã, làm sao chúng ta tìm được bọn họ?” Lam Y Nhân nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Không cần tìm. Bọn họ sẽ lập tức tìm đến cửa thôi.”
“Bọn họ không phải đã bại lộ rồi sao, vì sao lại quay lại?” Lam Y Nhân không hiểu: “Lúc này, bọn họ phải trốn càng xa càng tốt mới đúng chứ?”
Hạ Thiên cười nói: “Vợ Tiểu Y Y, nàng đã đánh giá thấp da mặt của đám ngu ngốc đó rồi, đồng thời còn đánh giá cao trí thông minh của bọn họ. Hơn nữa, bọn họ còn chưa lấy được đồ mình muốn.”
“Làm sao ngươi biết được đồ mà bọn họ muốn là cái gì?” Từ Hoằng Duệ đột nhiên hỏi.
“Ta không cần biết.” Hạ Thiên đối mặt với Từ Hoằng Duệ lại là một biểu hiện khác, hiển nhiên lười nói thêm câu nào: “Còn nữa, thằng ngu ngươi cảm thấy ta ngu giống ngươi sao? Còn muốn lôi kéo ta?”
Từ Hoằng Duệ tức giận nói: “Ngươi cũng đừng giả bộ cao nhân gì ở đây. Bây giờ, ta chẳng tin cái loại thần y gì các ngươi nữa. Tất cả đều chỉ là lừa đảo.”
“Ha ha, ngươi đúng là thú vị.” Lam Y Nhân bật cười: “Số dư IQ của ngươi quả thật không đủ. Vào miếu bái tượng đất, gặp chân thần thì lại không tin.”
“Lão gia, lão gia…” Lúc này, ngoài cửa xông vào một người, chính là Đội trưởng đội bảo tiêu Cẩu Tu Kim: ‘Hạ thần y, đại tiểu thư đã trở về.”
Từ Hoằng Duệ giật mình, không thể tin được: “Lão Cẩu, ngươi, ngươi vừa nói cái gì?”
“Ta nói Hạ thần y và đại tiểu thư đã trở về.” Cẩu Tu Kim thở hổn hển, sau đó nói: “Bây giờ bọn họ đang đi về phía bên này.”
Lam Y Nhân cau mày. Nàng không nghĩ đến hai người kia còn dám nghênh ngang quay lại. Bọn họ đã tìm được chỗ dựa vững chắc hay là không kiêng nể gì cả?
Một lát sau, chỉ thấy hai người chậm rãi bước vào.
Là Từ đại tiểu thư và vị Hạ lão thần y tóc trắng xóa.
“Linh nhi?” Sau khi nhìn thấy Từ đại tiểu thư, Từ Hoằng Duệ kích động không thôi, nhào tới: “Con không sao chứ? Thật sự quá tốt rồi.”
Chỉ là không đợi ông đến gần, lập tức có người tiến lên ngăn cản ông.
“Biến đi.” Từ Hoằng Duệ tức giận vô cùng, khiển trách người kia.
Người kia lại không nhúc nhích tí nào.
Từ đại tiểu thư phất tay, ra hiệu người kia thối lui: “Cha, con không sao, cha không cần lo lắng. Hạ thần y đã chữa khỏi cho con.”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Gương mặt Từ Hoằng Duệ hiện lên sự mừng rỡ: “Con có biết cha nhớ con lắm không? Nào, để cha xem kỹ con một chút.”
“Cha tạm thời tránh sang một bên.” Từ đại tiểu thư một chút cũng không vui, lạnh lùng khoát tay với Từ Hoằng Duệ: “Bây giờ con có chuyện quan trọng hơn cần làm, không rảnh diễn cái trò cha con tình thâm đâu.”
Từ Hoằng Duệ ngẩn người ngay tại chỗ, một lúc lâu sau mới không cam lòng tránh ra.
“Mau đưa đồ cho ta.” Từ đại tiểu thư tiến đến trước mặt Hạ Thiên, ánh mắt trống rỗng không tình cảm: “Bổn tọa có thể tha cho ngươi khỏi chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận