Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4138: Ngươi không có bản lãnh đó

Ở nơi này, tuyết trắng mênh mang, một cơn gió lạnh đến cốt tủy từ bốn phương tám hướng thổi tới.
Trên mặt đất là những khối lập phương hơi mờ nằm rải rác, bên trong đều là huyết vụ đục ngầu, nhìn không ra có thứ gì đang được cất giấu.
“Hạ Thiên, nơi này chính là mộ địa của ngươi.”
Gương mặt thiếu nữ tràn đầy âm hiểm, nhìn chằm chằm Hạ Thiên đang bị vây bên trong khung hình vuông, lạnh lùng nói: “Khối lập phương trong suốt này sẽ trở thành quan tài của ngươi.”
“Cái nơi rách nát này của ngươi không vây khốn được ta đâu.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Mà ngược lại nó sẽ thành mộ địa của ngươi.”
“Ha ha, ngươi có biết bên trong khối lập phương kia chứa những thứ gì không?” Thiếu nữ cười như không cười chỉ vào những khối lập phương hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhếch miệng: ‘Ta chẳng hứng thú muốn biết.” “Ta sợ sau khi ngươi biết xong sẽ sợ mất mật.” Thiếu nữ cười the thé, chẳng những thái độ điên cuồng mà còn tràn ngập mỉa mai: “Ta chính là không quen nhìn loại người như ngươi, ngoài mặt thì cao cao tại thượng, tự xưng là thần y, đệ nhất cao thủ. Chẳng qua ngươi chỉ là tên ngu ngốc tự cho mình là siêu phàm.”
“Đầu óc ngươi có bệnh à?” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Hơn nữa bệnh còn không nhẹ. Nếu không trị, ngươi sẽ biến thành ngu xuẩn thật đấy.”
“Đánh rắm.”
Thiếu nữ kia tất nhiên không tin Hạ Thiên, chỉ cảm thấy hắn đang cổ lộng huyền hư, lại càng thêm khinh thường: “Ta không ngại nói cho ngươi biết, nơi này là không gian lĩnh vực của ta. Cho đến lúc này, chưa có người nào có thể còn sống bước ra ngoài từ nơi này.”
Hạ Thiên vẫn không nhịn được cười: “Vậy ngươi hẳn đã chết từ lâu.”
“Ngươi.” Sắc mặt thiếu nữ đột nhiên lạnh lại, nói tiếp: “Mồm mép lưu loát cũng vô dụng thôi. Mệnh của ngươi đã chú định, hôm nay ngươi chắc chắn sẽ chết ở đây.”
Lúc này, nàng ta lại điểm ra mười khung vuông trong suốt, gia tăng thêm một tầng vây khốn Hạ Thiên.
“Trò xiếc thật nhàm chán.” Hạ Thiên hoàn toàn không còn kiên nhẫn. Hắn kéo một phát, lập tức phá tan khung vuông trong suốt kia.
Thiếu nữ cũng không nổi giận, chỉ lạnh lùng nói: “Vô dụng thôi. Ngươi có thể tránh thoát khỏi khung vuông hữu hình, nhưng vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi khung vuông vô hình. Chỉ cần ngươi là người, chỉ cần ngươi còn sống, chỉ cần ngươi có thất tình lục dục, chỉ cần ngươi…”
Bốp.
Thân ảnh Hạ Thiên giống như quỷ mị, trong nháy mắt đã đến trước mặt nàng ta, vung tay tát một cái.
“Ngươi lại dám đánh ta?”
Thiếu nữ kia sờ lên mặt mình, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, lập tức lấy lại tinh thần: ‘Ngươi có thể đánh ta? Không thể nào? Nơi này chính là lĩnh vực của ta, ngoại trừ ta, không ai có thể di chuyển, ngươi lại càng không có khả năng.”
Bốp.
Hạ Thiên lại tát thêm một cái.
“Ngươi, khinh người quá đáng.” Thiếu nữ chịu hai cái tát, hoàn toàn nổi điên: “Bây giờ ta sẽ giết ngươi.”
Nàng ta khoát tay, vô số khung vuông đủ loại bay đến Hạ Thiên, từng tầng tích lũy, trong chớp mắt đã bao phủ Hạ Thiên lại.
Chỉ là, nàng ta vẫn không cách nào tiêu tán được mối hận của hai cái tát trong lòng. Nàng ta lại gọi đến vô số phong tuyết, ngưng tụ thêm mấy tầng hàn băng bên ngoài.
Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, Hạ Thiên đã bị biến thành một băng điêu cao hai ba mét.
Thân hình Hạ Thiên mơ hồ bên trong.
“Ta không tin ngươi còn có thể trốn thoát.” Thiếu nữ nghiến răng nghiến lợi mắng to: “Ngươi dám mắng ta, ta sẽ để ngươi nhận hết tra tấn ở đây, sống không bằng…”
Lời còn chưa nói hết, nàng ta chợt phát hiện không ổn, đột nhiên ngừng lại.
“Tại sao lại như thế?”
Thiếu nữ phát hiện bản thân nàng ta mới bị vây trong tảng băng, hơn nữa khung vuông tận cùng bên trong nhất còn đang không ngừng co lại, khiến cơ thể của nàng ta hành động trở nên bất tiện.
“Đây không phải sát chiêu của ngươi sao?”
Lúc này, bên ngoài tảng băng vang lên âm thanh khiến nàng căm thù đến tận xương tủy, vẫn là cái giọng điệu lười biếng đó: “Tự dưng lại dùng trên người mình, ngươi đúng là ngu ngốc.”
“Ngươi.” Thiếu nữ tức đến muốn bể phổi, nhưng lúc này cũng không phải lúc đấu võ mồm với Hạ Thiên. Việc cấp bách bây giờ chính là thoát thân.
Nàng ta biết rất rõ uy lực sát chiêu của mình. Nếu trong mười giây không thoát được, nàng ta sẽ bị ép thành một đống thịt nhão, sau đó từng chút một hòa tan, cuối cùng biến thành một đống huyết vụ.
Hơn nữa, trong quá trình này, lực sinh mệnh của nàng sẽ được hấp thu từng chút một, cuối cùng biến thành chất dinh dưỡng cho những khung vuông.
Trước đây, nàng ta đã dùng phương pháp này giết chết rất nhiều người còn lợi hại hơn cả nàng ta, từ đó nàng ta mới có được thực lực như bây giờ.
Chỉ là nàng ta vạn lần không nghĩ đến, một chiêu này lại vô hiệu đối với Hạ Thiên, ngược lại bản thân mình gặp tai họa.
“Ngươi không ra được sao?” Hạ Thiên cười nói: “Vậy một chiêu này của ngươi thật sự chẳng ra sao cả, hay là ngươi học trộm được từ người khác?”
Thiếu nữ kia do dự một chút, cuối cùng mò một viên con nhộng màu trắng từ trong túi ra, sau đó cho vào miệng: “Ngươi cứ chờ đó cho ta. Ta không chém ngươi thành muôn mảnh, ta không phải họ Đoàn.”
“Ngươi họ gì thì có liên quan gì đến ta.” Hạ Thiên khinh thường nhếch miệng: “Hơn nữa, ngươi cũng không có bản lãnh đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận