Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3426: Ngươi sắp chết rồi

“Thật sao? Vậy thì tiếc quá!”
Chiêm Văn Bân không khỏi cảm thấy đáng tiếc, lắc đầu cảm khái: “Đồ Nhật ở đây rất ngon, mua từ đảo quốc với giá cao, nhất là sashimi cá hồi, lại càng tuyệt hơn. Các ngươi nên nếm thử một chút.”
“Thế thì có gì phải tiếc nuối chứ?” Lúc này, Ninh Thụy Thần đã bò dậy, làm như không có việc gì ngồi dối diện với Chiêm Văn Bân, thản nhiên nói: “Thứ được nuôi bằng nước thải hạt nhân, ngươi không sợ ăn vào sẽ biến dị sao?”
Chiêm Văn Bân mỉm cười, liếc nhìn Ninh Thụy Thần một cái: “Ngươi trưởng thành hơn không ít, bị đánh thì đã biết thu liễm lại.”
“Ta chỉ khinh thường đánh với ngươi mà thôi.” Ninh Thụy Thần hừ lạnh một tiếng. Hắn ta tự biết mình không phải đối thủ của Chiêm Văn Bân, quyết định không lãng phí thời gian ở phương diện này, nhưng ngoài miệng cũng không nhận sợ.
“Đúng là vịt chết thường mạnh miệng. Đã nhận sợ, về sau ngươi nên chú ý một chút. Nếu để cho ta nghe thấy ngươi chỉ trích ta nữa, đến lúc đó sẽ không có kết quả tốt như bây giờ đâu.”
“Đúng, ta nhận sợ, nhưng ta thích nói thì nói.” Ninh Thụy Thần mặt dày nói: “Có gan thì ngươi giết ta à?”
Chiêm Văn Bân lạnh lùng hỏi lại: “Ngươi cho rằng ta không dám?”
“Vậy thì ngươi ra tay đi, chứ đừng ở đó múa mép khua môi.” Ninh Thụy Thần to gan lên, nhìn Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy: “Chị và anh rể của ta đều ở đây, ngươi ra tay thử xem.”
“Xem ra, ngươi một chút cũng không tiếp thu được bài học.” Nụ cười của Chiêm Văn Bân vẫn ấm áp như gió nhưng vẻ khinh bỉ trong ánh mắt lại càng đậm: “Lần sau, nếu ngươi không câm miệng của mình lại, chỉ sợ sẽ không bị đánh đơn giản như vậy đâu.”
Ninh Thụy Thần cười lạnh phản bác: “Ta cũng không phải thuận miệng mà nói, chỉ là nói ra sự thật mà thôi. Những chuyện mà ngươi làm còn cặn bã hơn cả cặn bã, bại hoại hơn cả bại hoại.”
“Ngươi muốn chết sao?” Chiêm Văn Bân cau mày, sát cơ nổi lên: “Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?”
“Vậy thì ngươi giết thử một chút đi.” Ninh Thụy Thần đưa cổ ra: “Chị của ta và anh rể đang ở đây, ngươi cảm thấy ngươi có bản lãnh đó à?”
“Đừng làm rộn.” Ninh Nhụy Nhụy gõ vào ót Ninh Thụy Thần một cái, sau đó nói với Chiêm Văn Bân: “Vừa nãy là em trai ta nói năng mạo phạm ngươi, nhưng ngươi cũng đã xả giận rồi, việc này bỏ qua đi, như thế nào?”
Chiêm Văn Bân cũng không ra tay, chỉ tươi cười nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Nếu Ninh tiểu thư đã nói như vậy, ta đương nhiên sẽ không có ý kiến. Tuy nhiên, bây giờ tâm trạng của ta rất không thoải mái, Ninh tiểu thư có cách nào khiến cho ta vui vẻ trở lại không?”
Ninh Nhụy Nhụy cau mày, rõ ràng hiểu được một loại ám chỉ nào đó trong lời nói của người này. Mặc dù đã sớm biết hắn ta không phải loại người tốt, nhưng dám công khai nói những lời như thế, quả thật có chút càn rỡ.
“Ngu ngốc, ngươi muốn chết.” Hạ Thiên không khỏi trừng Chiêm Văn Bân một cái: “Ngươi dám đánh chủ ý vào nữ nhân của ta?”
Chiêm Văn Bân giang hai tay, có chút không hiểu nói: “Hạ tiên sinh, ngươi nói như thế làm ta khó hiểu quá. Ngươi đánh chủ ý lên nữ nhân của ta thì được, ta chỉ trêu chọc Ninh tiểu thư một chút thì không được sao?”
“Vợ tiếp viên hàng không cũng là nữ nhân của ta, chẳng liên quan gì đến ngươi cả.” Hạ Thiên nói.
“Nàng là vị hôn thê của ta, chín giờ tối nay sẽ tổ chức lễ đính hôn.” Chiêm Văn Bân cười lạnh nhìn Hạ Thiên, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cho nên, Hạ tiên sinh, ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ một câu, cái mà mình không muốn thì đừng làm với người khác.”
“Ta chẳng quan tâm cái gì muốn hay không muốn, người không ra người.” Hạ Thiên không có hứng thú đi tìm hiểu cái đạo lý đó: “Vợ tiếp viên hàng không hoàn toàn không muốn gả cho ngươi. Lễ đính hôn tối nay cũng sẽ không tổ chức được đâu, bởi vì ngươi sắp chết rồi.”
Chiêm Văn Bân hoàn toàn không để ý lời nói của Hạ Thiên, chỉ cười hỏi: “Xem ra ngươi đến là để quấy rối?”
“Ta chưa từng quấy rối.” Hạ Thiên đáp: “Ta chỉ thích nói đạo lý với người khác thôi. Vợ Băng Băng vẫn luôn nói với ta, phải lấy lý phục người.”
“Đúng là buồn cười.” Chiêm Văn Bân cũng lười nhiều lời, chỉ tay vào Hạ Thiên: “Ta mặc kệ ngươi muốn làm gì, ta cảnh cáo ngươi lần cuối. Nhiếp Tiểu Lý là nữ nhân của ta, ngươi cách xa nàng ấy một chút, tốt nhất đừng nghĩ cái mà mình không thể. Nếu không, ta bóp chết ngươi chẳng khác nào bóp chết một con kiến.”
Hạ Thiên chỉ đáp lại một câu: “Mấy tên ngu ngốc thì thường hay nói nhiều.”
“Ngươi.” Chiêm Văn Bân như muốn bùng nổ: “Ngươi đừng khiêu chiến giới hạn thấp nhất của ta. Hậu quả các ngươi không thể chịu đựng được đâu.”
“Đủ rồi.” Nhiếp Tiểu Lý có chút không chịu được đựng, nói với Chiêm Văn Bân: “Chiêm Văn Bân, ngươi có thôi đi không. Ngươi sắp xếp người khác giám sát ta mỗi ngày thì thôi đi, ngươi quản đông quản tây ta, ta cũng nhịn, ngươi đem cha mẹ của ta ra uy hiếp ta, ta cũng chịu. Bây giờ ta chỉ ăn cơm với mấy người bạn của mình, ta cũng phải ngại ngươi sao?”
Chiêm Văn Bân thản nhiên đưa mắt nhìn Nhiếp Tiểu Lý: “Bởi vì ta không thích, như thế là đủ. Nếu ngươi là nữ nhân của Chiêm Văn Bân ta, tâm của ngươi, người của ngươi, tất cả mọi thứ của ngươi đều là của ta. Lời nói, cử chỉ của ngươi phải lấy ta làm trung tâm. Tiệc đính hôn còn chưa diễn ra, cho nên lần này ta sẽ tha thứ cho ngươi, nhưng không có lần sau đâu. Ta chính là thánh chỉ của ngươi, ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ điều này.”
“Nếu ta không nhớ thì sao?” Nhiếp Tiểu Lý không thể nhịn được nữa, phản bác một câu.
Chiêm Văn Bân chậm rãi đứng dậy, một tay đặt lên cổ Hạ Thiên, sau đó đột nhiên đập xuống bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận