Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4131: Cho dù hắn là thần tiên cũng phải giết

Nữ nhân mặc vét trắng mỉm cười, sau đó trịnh trọng giới thiệu: ‘Ta tên Bạch Mộ Lan, bây giờ là huấn luyện viên của Bạch Nguyệt Quang. Ta nhận lệnh của Phó đoàn trưởng Isabella đến làm chân chạy việc cho Hạ đoàn trưởng.”
Hạ Thiên hỏi: “Vợ sát thủ đang ở đâu? Vì sao nàng ấy không đến?”
“Phó đoàn trưởng hiện đang ở một nơi bí mật, tạm thời không ra ngoài được.”
Giọng nói của Bạch Mộ Lan vẫn rất từ tốn: “Tuy nhiên, nàng ấy cũng không gặp bất cứ nguy hiểm gì. Sở dĩ nàng ấy không nói cho ngươi biết chính là sợ ngươi mạo muội đi tìm nàng ấy, rất dễ khiến cho sự việc khó giải quyết. Chờ nàng ấy xử lý xong, nàng ấy sẽ tự mình đến tìm ngươi.”
“Thế muội muội chân dài đâu? Có đi cùng với nàng ấy không?” Hạ Thiên hỏi tiếp.
“Muội muội chân dài?” Bạch Mộ Lan sửng sốt: “Là ai vậy? Trong đoàn không có người tên đó.”
Hạ Thiên đáp: “Muội muội chân dài chính là Dạ Ngọc Mị, ngay cả điều này mà ngươi cũng không biết.” “A, là nàng ấy.” Bạch Mộ Lan biết Dạ Ngọc Mị, nhưng nghe Hạ Thiên nói như thế, nàng không khỏi bất mãn: “Hạ đoàn trưởng, ta là sát thủ dưới trướng của ngươi, là người làm công, cũng không phải quản gia, làm sao ta có thể nhớ hết tên gọi khác của mọi người chứ.”
“Được rồi.” Hạ Thiên ngáp một cái, cảm giác có chút nhàm chán: “Khi ngươi đến, ngươi có gặp Bối nha đầu không?”
“Bối nha đầu là…” Bạch Mộ Lan cảm thấy đau đầu. Cũng may nàng cũng hiểu Hạ Thiên được một chút, dựa vào chữ Bối liền liên tưởng ra người nào: “À, ngươi nói là Tô Bối Bối đúng không?”
Hạ Thiên gật đầu: “Đúng, nàng ấy và Hoa Ánh Lục đến sớm hơn ta mấy phút. Theo lý hẳn phải có mặt ở đây rồi chứ.” “Ta cũng không rõ nữa.” Bạch Mộ Lan dứt khoát trả lời: “Ta chỉ phụng mệnh giám sát hải vực xung quanh đảo Cuồng Hoan, ghi chép lại người ra vào. Trừ phi những người này gây bất lợi đối với chúng ta. Bằng không, chúng ta cũng không can thiệp.”
Hạ Thiên bất mãn nói: “Cho nên, ngươi sẽ bỏ mặc đám ngu ngốc kia mở hội nghị sát thủ gì đó sao?” “Đây cũng không phải là việc ta có thể quyết định.” Bạch Mộ Lan giải thích: “Phó đoàn trưởng đã ngầm đồng ý. Gần đây, tổ chức Thần Dụ đã hạ sát lệnh với ngươi, treo thưởng ba mươi tỷ, cộng thêm thuốc thức tỉnh năng lực gì đó. Phó đoàn trưởng cảm thấy để những người kia tìm người, chi bằng tổ chức một hội nghị, dùng danh nghĩa của ngươi lừa hết những kẻ có ý đồ xấu tập trung một chỗ, sau đó giải quyết một lượt.”
Hạ Thiên nói: “Ý tưởng không tệ, nhưng vì sao nàng ấy không nói với ta?”
“Có thể nàng ấy cảm thấy chút chuyện nhỏ này không cần làm phiền ngươi.” Bạch Mộ Lan nói.
Hạ Thiên hỏi tiếp: “Vậy các ngươi dự định để ai giải quyết đám ngớ ngẩn đó?”
“Chúng ta vốn định để bọn họ chó cắn chó trước, sau đó mới để cho người được huấn luyện gần đây ra thử nghiệm.”
Bạch Mộ Lan nói đến đây, nhìn Hạ Thiên một chút: “Bây giờ ngươi đã đến, chúng ta khẳng định sẽ chờ Hạ đoàn trưởng ngươi thi thố tài năng rồi.” Có thể sợ Hạ Thiên hiểu lầm cái gì đó, Bạch Mộ Lan vội giải thích: “Bởi vì, căn cứ theo tin tức báo về, lần này đích thật có một số người rất mạnh đến. Những người mới trong đoàn có khả năng không chống lại được, ngay cả ta hơn phân nửa cũng không xong. Chỉ có thể dựa vào Hạ đoàn trưởng ngươi.”
Hạ Thiên nhếch miệng, không được hào hứng cho lắm, nhưng vẫn gật đầu: “Đám ngu ngốc kia tổ chức hội nghị ở đâu thế?”
Bạch Mộ Lan tiện tay chỉ một cái: “Nơi mà lúc trước ngươi giết bá tước Cuồng Hoan.”
“Để ta qua đó xem một chút.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: ‘Giải quyết xong bọn chúng, ta đi tìm Bối nha đầu sau.”

Tòa thành Cuồng Hoan dưới lòng đất.
Nơi này đã hoàn toàn xập xệ. Mặt đất xuất hiện một lớp chất lỏng dính chặt như bùn.
Nóc tòa thành đã bị tàn phá không chịu nổi, còn có tia sáng chiếu xuống.
Tuy nhiên, nơi chính giữa nhất lại có một sợi dây leo to như một con mãng xà, lại cứng có thể so với kim cương.
Lúc này, đã có bảy tám bóng người đứng bên trên sợi dây leo.
Những người này đều đứng trong bóng tối, nhìn không rõ gương mặt.
“Hạ Thiên kia đến thật sao?” âm thanh của một đứa bé vang lên.
Có một giọng già nua đáp lại: “Đúng là hắn đã đến, hơn nữa còn giết hai người.”
“Tới thì tốt.” Một âm thanh hùng hậu có chút tức giận quát: “Giết tiểu tử này, chúng ta có thể đoạt ba mươi tỷ, còn có thể nhận được bí dược trường sinh và bí dược thức tỉnh từ Thần Dụ. Quả thật kiếm bộn.”
Tiếp theo, một thiếu nữ cắt hình ngồi một bên, lắc lư hai chân, cười nói: “Các ngươi đừng quá lạc quan. Hạ Thiên dễ giết như thế, Thần Dụ sẽ ra giá cao như vậy sao?”
“Đương nhiên là không dễ giết, nhưng như vậy thì sao?”
Tiếp theo, một thanh niên bước ra chỗ sáng, lộ ra sắc mặt âm trầm: “Cho dù đã sớm thức tỉnh dị năng, nhưng chẳng qua cũng chỉ là người mà thôi. Là người thì sẽ bị giết, bị giết thì sẽ chết.”
Thiếu nữ kia cười nói: “Hắn không phải dị năng giả. Ta nghe nói hắn là tu tiên giả, hơn nữa cảnh giới đã sắp chạm đến cảnh giới Thần.”
Âm thanh hùng hậu bá khí lên tiếng: “Lợi ích động nhân tâm. Cho dù hắn là thần tiên, ta cũng phải giết hắn.”
Đám người kia phụ họa: “Không sai, liên kết nhân lực chúng ta, cho dù hắn là thần tiên cũng phải giết hắn.” “Huống chi, chúng ta cũng không phải không có sức mạnh vượt qua tiên thần sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận