Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2402: Ý đồ thực sự

Do dự trong chốc lát, Hạ Lãnh vẫn ngồi xuống đối diện Thanh Liên hòa thượng: “Ngươi muốn nói gì với ta?”
“Lời này hẳn là để bần tăng tới nói.”
Thanh Liên hòa thượng lộ ra nụ cười như tắm gió xuân: “Lãnh công tử, chẳng lẽ không có gì muốn hỏi bần tăng sao?”
“Không có gì muốn hỏi.”
Hạ Lãnh nghe nói vậy, lập tức biết đối phương đã đoán được vấn đề bản thân sẽ hỏi, thế nên hắn dứt khoát không hỏi.
Thanh Liên hòa thượng im lặng liếc nhìn Hạ Lãnh, có chút tán thưởng nói: “Xem ra Lãnh công tử đúng là nhân tài có thể đào tạo, ánh mắt của ta không hề nhìn nhầm.”
“Ngược lại ta hi vọng ngươi nhìn nhầm rồi.”
Hạ Lãnh không đợi Thanh Liên hòa thượng nói tiếp, trực tiếp chặn họng hắn: “Ta sẽ không đến bất kỳ nơi nào, ta cũng sẽ không làm hòa thượng, người trong nhà vẫn chờ ta sau này cưới vợ đấy.”
“Lãnh công tử hiểu lầm rồi.”
Thanh Liên hòa thượng nở nụ cười, giải thích nói: “Thất Tâm Quan không phải là đạo quán, cũng không phải phật tự, chỉ là một môn phái tu tiên thôi.”
“Bần tăng xuất gia chỉ là sở thích cá nhân thôi, không liên quan gì đến tông môn.”
Hạ Lãnh gật đầu, không phải tán đồng cái gì, chỉ là không biết nên phản ứng sao, thế nên vô thức gật đầu.
Một lát sau, hắn đột nhiên hỏi: “Vừa rồi Khổng Thanh Tùng nói ngươi là sứ giả tiếp đón gì cơ?”
“Đúng vậy.”
Thanh Liên hòa thượng cũng gật đầu, thừa nhận nói: “Ta chính là sứ giả tiếp đón của liên minh tu tiên, mục đích đúng là tiếp dẫn các tu tiên giả có tiềm lực vô hạn ở khắp nơi trên thế giới, hoặc linh đồng tư chất rất tốt, bất kể là từ phương diện nào thì Lãnh công tử đều tương đối phù hợp.”
“Linh đồng? Ta cũng không phải trẻ con.”
Hạ Lãnh rất không vui khi bị người khác bởi vì tuổi tác mà xem nhẹ hắn, kỳ thực từ một phương diện khác mà nói, thì đây chính là một loại tâm tính của trẻ con.”
“Lãnh công tử không cần để ý làm chi, ví dụ như nhân loại ấy, dưới mười tám tuổi đều coi như linh đồng.”
Thanh Liên hòa thượng cười giải thích nói: “Theo Yêu tộc thì dưới ba trăm tuổi đều coi là trẻ con.”
Sau đó hắn lại bổ sung một tin tức: “Liên minh tu tiên ngoại trừ mỗi thế giới đều có một nhân viên giám sát, còn có Tuần Sát Sứ Không định kỳ đến mỗi thế giới để kiểm tra, thuận tiện tìm kiếm linh đồng, tiếp đó phân phát Ấn Ký Mệnh Phù.”
“Sau đó sứ giả tiếp đón sẽ lần theo ấn ký đó đưa vị linh đồng kia về liên minh tu tiên.”
“Ví dụ như, Khổng Thanh Tùng có loại Ấn Ký Mệnh Phù kia, nhưng đó là do ba ngàn năm trước hắn kế thừa từ tiên tổ.”
Lúc Thanh Liên hòa thượng nói lời này, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Hạ Lãnh, “Lãnh công tử à, ngươi có hai lựa chọn, một là trực tiếp đi với ta về liên minh tu tiên; Hai là ta để lại Ấn Ký Mệnh Phù cho ngươi, lúc nào ngươi muốn đến liên minh tu tiên, thì đều có thể khởi động mệnh phù, triệu hoán sứ giả tiếp đón.”
Hắn lại bổ sung thêm: “Hơn nữa loại Ấn Ký Mệnh Phù này còn có thể truyền thừa cho con cháu mai sau.”
Hạ Lãnh nghiêm túc suy nghĩ, rồi thản nhiên nói: “Không có loại thứ ba sao?”
“Đương nhiên là có.”
Thanh Liên hòa thượng hơi thất vọng thở dài, hai tay ở giữa không trung vạch một cái, trong lòng bàn tay liền nhiều thêm một viên dược hoàn, đặt trước mặt Hạ Lãnh: “Nuốt viên thuốc vong tình này, quên ta đi, quên hết chuyện hôm nay, cũng quên luôn cả liên minh tu tiên.”
“Một viên thôi ư?” Hạ cười lạnh nói: “Chúng ta có tận bốn người đấy.”
Thanh Liên hòa thượng không thèm để ý Cơ Cửu và Tiêu Tú Nhi, vẻ mặt tùy ý nói: “Không sao, tu vi của bọn hắn không cao, ta tiện tay liền có thể xóa bỏ trí nhớ của bọn hắn, hoặc trực tiếp giết chết cũng được.”
“Mấy lựa chọn này ta đều không thích.”
Hạ Lãnh không ưa loại người coi thường mạng người như thế, càng không thích người khác đưa ra lựa chọn cho hắn, “Ta chọn loại thứ tư, giết ngươi.”
“Lãnh công tử nói đùa à, bản mệnh của bần tăng ở liên minh tu tiên, thân thể này chỉ là túi da mà bần tăng mượn dùng mà thôi.”
Thanh Liên hòa thượng thần sắc không đổi, thái độ lại có vẻ không vui: “Ngươi giết hắn, cũng không ảnh hưởng gì đến ta cả, hơn nữa ngươi không cần phải làm như vậy.”
Hạ Lãnh nắm viên thuốc kia: “Ta thấy viên thuốc này cũng không phải vong tình hoàn gì đó, mà là toi mạng hoàn thì đúng hơn.”
“Nếu Lãnh công tử đã không tin bần tăng thì có nhiều lời cũng vô ích.” Thanh Liên hòa thượng lộ rõ vẻ thất vọng, “Haiz, bần tăng đến đây một chuyến không dễ dàng gì, ngươi nuốt vào thì tốt, có thể tiết kiệm không ít sức lực của bần tăng.”
“Hiện tại cục diện chỉ có thể trở mặt với nhau, như thế không phải khiến mọi người lúng túng sao?”
Hạ Lãnh biết mình đoán đúng liền nói: “Cho tới bây giờ ngươi không có ý đến giúp Khổng Thanh Tùng, mang ta đến liên minh tu tiên cũng là nói láo, rốt cuộc ngươi muốn gì?”
“Haiz, cho ngươi cơ hội rồi mà ngươi cũng không biết quý trọng.”
Thanh Liên hòa thượng chậm rãi đứng dậy, “Nếu đã vậy, thì các ngươi vẫn nên chết hết đi.”
Hạ Lãnh hờ hững nói: “Chỉ sợ người chết là ngươi.”
“Cái túi da này của bần tăng tu vi đúng là không bằng ngươi, nhưng ngươi cũng đừng quá tự tin.”
Thanh Liên hòa thượng đang nói thì thân thể bỗng nhiên nổi lên ánh sáng màu xanh lam, “Bần tăng khó khăn lắm mới hạ giới du lịch một phen, đương nhiên sẽ mang chút pháp bảo phòng thân, bằng không sao có thể vui chơi thoải mái chứ.”
Nói xong, hắn đưa tay vung lên, mấy vạn đạo ánh sáng màu xanh lam lập tức bay về phía đám người Hạ Lãnh, cũng làm cho giọt mưa đầy trời lao nhanh theo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận