Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3117: Nhị sư phụ, ông sợ vợ sao?

“Ngươi nện rất tốt.”
Ngải Luân nhìn thấy Hạ Thiên từ trên trời rơi xuống, không khỏi phủi tay: “Bớt cho ta phải ra tay. Lần này Đằng Dã gia khả năng tuyệt hậu rồi.”
“Nhà hắn ta tuyệt hậu hay không liên quan gì đến ta.” Hạ Thiên nhếch miệng; “Nhị sư phụ, nếu ông cảm thấy đáng tiếc, ông có thể đến đảo quốc thay nhà hắn ta gieo giống.”
Ngải Luân bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Tại sao ngươi lại ăn nói với sư phụ như vậy?”
“Nhị sư phụ, điều này chẳng phải gia tăng thêm niềm vui trong cuộc sống cho ông sao?” Hạ Thiên trêu chọc.
“Thế tại sao ngươi không gia tăng niềm vui thú cho ngươi đi?” Ngải Luân lại trừng Hạ Thiên: “Ngươi đó, chỉ biết học xấu theo lão đại và lão tam. Khi còn bé, ngươi đáng yêu biết bao nhiêu, còn bây giờ lại gian xảo bấy nhiêu. Có đôi khi ngươi còn vô lại nữa.”
“Ông đừng nói như vậy.” Hạ Thiên dĩ nhiên không đồng ý: “Đại sư phụ và tam sư phụ đều nói ta học cái xấu từ ông đấy.”
Ngải Luân tức giận phản bác: “Đánh rắm! Lão tử là danh môn thế gia, từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, làm sao có thể dạy ra loại đồ đệ như ngươi? Ngươi nhất định đã bị bọn họ ảnh hưởng.”
“Trách nhiệm này, ba người chậm rãi tính toán lại.” Hạ Thiên mỉm cười: “Sau khi tính xong, nhớ nói với ta một tiếng.”
“Ta thấy thiên tính của tiểu tử ngươi chính là như vậy.” Ngải Luân nói: “Bây giờ ngươi còn kiếm chuyện ly gián, nhất định muốn ba lão gia hỏa chúng ta đánh một trận? Điều này có chỗ tốt gì đối với ngươi?”
Hạ Thiên nói: “Ta chỉ sợ mọi người già rồi nên cảm thấy nhàm chán, cho nên ta tìm chút việc vui cho mọi người, không thể lúc nào cũng trầm mê trong nữ sắc.”
“Ngươi có ý gì khi nói với ta những lời này?” Ngải Luân mở to mắt, giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian này: “Ngươi có mấy bà vợ? Ba người chúng ta cộng lại, con mẹ nó được bao nhiêu?”
“Có cái gì phải ngại chứ?” Hạ Thiên tỏ ra nghiêm túc giải thích: “Mọi người không thể so với ta được. Ta là thiên tài, còn đẹp trai nhất thiên hạ. Bao nhiêu bà vợ cũng không đủ cho ta.”
Ngải Luân im lặng, sửng sốt hai ba giây, sau đó chỉ vào Hạ Thiên: “Ta đang chờ mong ngươi có ngày bị nữ nhân ép khô. Sớm muộn gì cũng có nữ nhân mạnh hơn ngươi vô số lần xuất hiện, trị ngươi đến khi nào phục mới thôi.”
“Không thể nào.” Hạ Thiên tự tin nói: “Cho dù có nữ nhân như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị mị lực của ta chinh phục. Năm đó, muội muội chân dài, còn có vợ Nữ hoàng không phải như thế sao?”
Ngải Luân: “….”
Hạ Thiên nhìn Ngải Luân: “Sư phụ, ông không thể nói lại đúng không? Dù sao ta nói cũng là sự thật, ông không phản bác được cũng là chuyện bình thường.”
“Con mẹ nó, ta lười nói nhảm với ngươi. Tiểu tử ngươi đang cố tình chọc tức ta.” Ngải Luân khoát tay, không muốn nói nhảm với Hạ Thiên nữa: “Ta xuống địa lao xem sao. Hồ lão thái thái không thể xảy ra việc. Nếu không, lão thái bà ka lột da ta đấy.”
“Nhị sư phụ, ông sợ vợ sao?” Hạ Thiên mỉm cười hỏi.
Ngải Luân không tiếp chiêu, trực tiếp xoay người rời đi.
Căn biệt thự của Hồ gia đã biến thành một đống phế tích nhưng lối vào địa lao vẫn còn.
“Haiz, căn biệt thự này nát đúng là chẳng có chút sức lực nào cả.” Hạ Thiên lắc đầu, dự định đi tìm A Cửu, bỗng nhiên hắn phát hiện được sự dị thường, không khỏi thở nhẹ một tiếng: “Sao?”
Mặt đất khẽ chấn động, là một động tĩnh cực kỳ nhỏ, người bình thường thậm chí không phát hiện ra được.
Tuy nhiên, Hạ Thiên không phải người bình thường, tất nhiên có thể phát hiện ra, rất nhanh cũng biết được nguyên nhân: “Đã sắp chết, vậy thì nên thành thật chờ chết, vùng vẫy giãy chết cũng vô dụng.”
“Ngươi mới vùng vẫy giãy chết đấy. Lão tử sẽ phát đại chiêu tiễn ngươi xuống địa ngục.”
Phong Thiên Vương từ trong hố sâu bò lên, quần áo rách nát, vết thương chồng chất, nhưng ánh mắt lại càng thêm hừng hực, thậm chí còn phát sáng.
“Ồ, ngươi còn có chiêu nào nữa vậy?” Hạ Thiên lười biếng nhìn Phong Thiên Vương: “Nếu không khác gì so với trước đó, ta thấy ngươi nên chừa lại chút khí lực để lại di ngôn đi.”
Cơ thể Phong Thiên Vương cũng nổi lên bạch quang mỏng nhạt, cả ngọn núi lắc lư ngày càng kịch liệt, giống như chân núi có cự thủ hồng hoang sắp thức tỉnh.
“Hạ Thiên, ngươi nên cảm thấy đây chính là tam sinh hữu hạnh.” Gương mặt Phong Thiên Vương hiện lên sự thương xót và đồng tình: “Một chiêu này, đời ta chỉ có thể sử dụng một lần, vừa lúc tiễn ngươi về tây thiên.”
Hạ Thiên không quan trọng khoát tay: “Lời này của ngươi ta đã nghe vô số người nói qua, nhưng cho đến trước mắt, ta vẫn sống rất tốt như cũ.”
“Đừng nhập ta làm một với đám phế vật tầm thường đó.” Phong Thiên Vương lạnh giọng mắng một tiếng: “Ta có thể chất Thần Phong trời sinh, không cùng một loại người với đám phàm phu tục tử. Ta sinh ra sẽ đến thần đàn, bước vào vĩnh sinh, làm sao thua loại người như ngươi chứ?”
“Lời này, ta cũng đã nghe qua rất nhiều lần.” Hạ Thiên móc móc lỗ tai: “Mấy người nói những lời đó, nếu cỏ mộ phần bốc cháy, đoán chừng có thể hỏa táng ngươi.”
Phong Thiên Vương hừ lạnh, không thèm để ý đến sự khiêu khích của Hạ Thiên, hít sâu một hơi, chỉ vào hắn mà nói: “Nào, tiếp của ta một chiêu.”
“Vạn lý đằng phong, nhất quyền giai không.”
Tiếng quát còn chưa dứt, Phong Thiên Vương đã cách xa Hạ Thiên mấy chục mét, chậm rãi bóp quyền đánh ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận