Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4083: Đã muốn đánh, vậy thì đánh cho thống khoái

Võ La Thần Quân ừm một tiếng, lắc vai của mình: “Còn không mau buông ra?”
“Ai biết ngươi có thể giở trò lừa bịp gì hay không?” Cung chủ Thiên Cung ngược lại vẫn còn hoài nghi.
Võ La Thần Quân tức giận quát: “Bổn quân là Thần Quân của liên minh tu tiên, tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong, mặt mũi của ta còn nặng hơn mạng của các ngươi thiên quân, ngươi cảm thấy bổn quân sẽ nuốt lời?”
“Yên tâm đi, hắn ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc đó đâu.”
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó nói tiếp với chúng nữ: “Mọi người tản ra đi, có thể ra bên ngoài mộ để chờ hoặc rời đi cũng được.”
Chúng nữ nhìn nhau, không ai thật sự có suy nghĩ rời đi.
“Tản ra đi.” Triệu Vũ Cơ nói với mọi người: “Mọi người chen chúc ở đây, ông xã sẽ không tiện phát huy.”
Lúc này, các nàng mới chậm rãi thối lui đến vùng ven Cực Tiên mộ, nhưng cũng không rời đi.
Triệu Vũ Cơ cũng lui lại, nhưng bí mật ném một ánh mắt không dễ gì thấy được cho cung chủ Thiên Cung.
“Đã muốn đánh, vậy thì tùy các ngươi thôi.” Ánh mắt cung chủ Thiên Cung cụp xuống, nhìn không ra vui buồn, nhanh chóng thối lui đến bên cạnh huyền tinh tiên quan.
Vừa rồi, Võ La Thần Quân dùng cự kiếm che trời đã bị các nàng dẫn đến trước tiên quan, dường như đã bổ ra một khe hở.
Cung chủ Thiên Cung dự định mượn thời cơ này thử mở tiên quan được không.
Lúc này, dưới đài cao Cực Tiên mộ, Hạ Thiên và Võ La Thần Quân mượn cơ thể Tiêu Quân Tiện đứng đối mặt nhau.
Linh khí phồng lên, áo bào tung bay.
“Đã muốn đánh, vậy thì đánh cho thống khoái.” Hạ Thiên hưng phấn chỉ vào Võ La Thần Quân: “Ngươi có tuyệt chiêu gì, hoặc pháp thuật thần thông gì thì cứ trực tiếp dùng.”
Gương mặt Võ La Thần Quân hiện lên sự trào phúng, cơ thể nổi lên một tầng kim quang mỏng nhạt, sáng đến mức khiến cho người khác không cách nào nhìn thẳng.
“Chỉ là mấy thứ lòe loẹt.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Chỉ sợ trông thì ngon mà dùng thì không được.”
Khắp cả người Võ La Thần Quân chỉ toàn là kim quang, cả người như thần tiên giáng lâm: “Bây giờ ta sẽ để ngươi mở rộng tầm mắt.”
“Ánh sáng của ngươi có chút chói mắt quá.” Hạ Thiên khó chịu nói.
“Thần la cương thủ, vô ngã kiếm phong.”
Võ La Thần Quân khẽ quát một tiếng, thân hình bay lên, cả người giống như một thanh thần kiếm bay ra khỏi vỏ, mang theo kiếm mang lẫm liệt chém về phía Hạ Thiên.
Người nhanh mà kiếm cũng nhanh.
Nhanh đến mức không biết kiếm ở đâu, người ở chỗ nào.
Nhanh đến mức gần như không thể tưởng tượng được.
Cung chủ Thiên Cung và Triệu Vũ Cơ đều là tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ, nhưng nhất thời cũng không nắm bắt được thân ảnh của Võ La Thần Quân, không khỏi cảm thấy nặng nề trong lòng, lo lắng thay cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên mặt không thay đổi đứng đó, siết chặt nắm đấm, ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm người đối diện.
Gần như trong chốc lát, kiếm đến, người đến.
Cùng lúc đó, nắm đấm của Hạ Thiên cũng đánh ra.
Bành.
Hai luồng sức mạnh chạm nhau giữa không trung, kích thích cương phong khí kình hung mãnh cuốn đến toàn bộ bí cảnh Thiên Cung như lung lay sắp đổ.
Triệu Vũ Cơ nhìn thấy tình huống này, nhịn không được chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Chúng nữ đứng ở mép Cực Tiên mộ lại càng hãi hùng khiếp vía, lập tức tụ lại cùng một chỗ, dựng tạm một trận pháp để tránh khí kình xâm nhập.
Bành bành bành.
Không đợi các nàng dựng xong, giữa không trung lại vang lên vài tiếng vang rền.
Hạ Thiên và Võ La Thần Quân bắt đầu đối cứng.
Không né tránh, không nhượng bộ, không tính toán, càng không có mánh khóe.
Hạ Thiên dùng chính là một đôi nhục quyền của mình, dựa vào băng hỏa linh khí trong cơ thể cùng với pháp môn Nghịch Thiên Bát Châm, cương mãnh trực tiếp, không hề có chút hoa lệ nào.
Võ La Thần Quân dùng chính là chưởng phong, nhưng khí giống như trường hồng, như kiếm ra khỏi vỏ, phách trảm không biết mệt mỏi về phía Hạ Thiên, cũng không hề có chút dây dưa dài dòng.
Hai người, Hạ Thiên ăn thiệt ở chỗ tu vi còn chưa khôi phục lại Độ Kiếp Kỳ, cũng không thể phóng xuất ra toàn bộ thực lực.
Tương tự, Võ La Thần Quân chỉ là một tia phân thần sống trong cơ thể Tiêu Quân Tiện, tu vi cũng bị hạn chế.
Bởi vì có khuyết điểm, có cố kỵ, khiến cho bọn họ không coi ai ra gì, cứ đánh nhau thẳng tay.
Chiến đấu như vậy, ai thắng ai thua, ai sống ai chết, rất nhanh sẽ có kết quả.
“Tiểu tử, ngươi đúng là rất ương ngạnh, nhưng ngươi thua là cái chắc.”
Chưởng phong của Võ La Thần Quân giống như mưa to đánh tới, kín không kẽ hở.
Nắm đấm Hạ Thiên có vẻ vụng về một chút, một quyền lại một quyền, cũng không có hậu chiêu, nhưng tốc độ rất nhanh, nhìn như liên miên bất tuyệt.
“Ngươi mới là chết chắc.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
Võ La Thần Quân giống như bắt được kẽ hở, cười to: “Ngay lúc này, chết đi cho ta.”
Bỗng dưng, ngón trỏ và ngón giữa của hắn ta xuất ra một thức kiếm quyết thẳng đến trung môn Hạ Thiên.
Lúc này, trùng hợp là lực cũ đã dùng hết, lực mới chưa sinh, trung môn mở rộng.
Hạ Thiên cũng chẳng học qua quyền pháp gì, đánh nhau với người ta toàn bằng bản năng, bởi vì tốc độ cực nhanh, thành ra trước giờ đối quyền hắn cũng chưa thua ai.
Tuy nhiên, Võ La Thần Quân trước mắt cũng không phải phàm nhân, nhưng bất luận tu vi, kiến thức, võ công…đều thắng hắn một bậc, trong nháy mắt đã tóm lấy thời cơ.
Kiếm khí không chút trở ngại xuyên qua nắm đấm Hạ Thiên, thẳng đến tim.
Phốc. Máu tươi văng khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận