Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2242. Giới thiệu với các ngươi một người

“Ngươi tên là Thuần Thuần phải không?” Viên mập mạp chậm rãi bước tới bên cạnh Thạch Thuần, nở một nụ cười tự cho là hiền hoà: “Cho dù bạn của ngươi nhận được điện thoại, lái xe tới cũng phải mất mấy giờ, cần gì phải lãng phí thời gian chứ? Ta đưa các ngươi đi là được rồi."
“Ngươi nói sai rồi." Thạch Thuần liếc nhìn tên mập mạp này rồi cười nói: “Chỉ cần hắn nhận điện thoại, muốn đi tới đây cũng chỉ là chuyện trong vài phút, sẽ không mất nhiều thời gian."
Viên mập mạp cười khẩy, không khỏi trêu đùa một câu: “Vị mỹ nữ này, trừ phi bạn của ngươi là siêu nhân, không thì dù có lái máy bay từ thành phố đến đây cũng không thể vài phút là tới."
Lúc này Thạch Thuần nói vào điện thoại: “Anh rể, ngươi nghe thấy không? Có người đang khinh thường ngươi đấy, hắn nói tốc độ của ngươi quá chậm, còn không bằng cả máy bay."
Trong điện thoại vang lên một giọng nói: “Ta sẽ đến ngay." Sau đó cúp máy.
“Bạn của ngươi... Rất biết nói đùa." Viên mập mạp không nhịn được lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Không hỏi địa chỉ mà nói sẽ đến ngay lập tức, rõ ràng là đang gạt ngươi."
Thạch Thuần trả lời: “Hắn không cần địa chỉ cũng có thể tìm thấy ta."
“Ồ, nói như vậy thì bạn của ngươi thật sự là siêu nhân?” Viên mập mạp nói câu này có vẻ như đang đùa giỡn.
“Hắn không phải là siêu nhân, bởi vì danh hiệu siêu nhân này hoàn toàn không xứng với hắn." Thạch Thuần cười hì hì nói: “Hơn nữa ta không báo địa chỉ thì chẳng lẽ không thể gửi định vị sao? Ta nói này tên mập chết bầm, có phải đầu óc ngươi ít nếp nhăn lắm đúng không?”
“Ngươi gọi ta là gì?” Viên mập mạp trừng mắt, hơi bất mãn nói: “Mỹ nữ, ta có ý tốt muốn cho các ngươi đi chung một đoạn đường, ngươi nói như vậy là có chút quá đáng rồi!”
Thạch Thuần vừa gọi được cho Hạ Thiên, bây giờ tâm trạng của nàng đã tốt hơn nhiều, không nhịn được muốn đùa giỡn tên mập mạp này một trận: “Ngươi cảm thấy từ chết bầm này không tốt, hay cảm thấy hai chữ mập mạp này đả thương người?"
Thiếu nữ mặt tròn cảm thấy Thạch Thuần nói như vậy không lễ phép, nhỏ giọng nhắc nhở: “Thuần Thuần, chú ý giọng điệu của ngươi chút đi, hắn là người nổi tiếng đó."
“Người nổi tiếng thì sao, chỉ là một cái tên mà thôi." Thạch Thuần phản bác: "Hơn nữa, ngay từ đầu tên mập này đã không có lòng tốt gì. Nếu chúng ta lên xe, đến lúc đó lái đến đâu còn không phải do hắn quyết định sao? Tới lúc đó ba chúng ta chỉ là nữ nhân chân yếu tay mềm, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa, chắc chắn phải chịu thua thiệt."
“Mỹ nữ, ngươi càng nói càng quá đáng rồi!” Viên mập mạp quát mắng với lời lẽ chính nghĩa: “Ngươi cho rằng Viên Nhuận ta là ai? Sao ta có thể làm ra chuyện như vậy chứ?"
Thạch Thuần chỉ tay về phía trước: “Vậy cảm phiền ngươi lăn nhanh chút, đừng tới làm phiền ta."
“Đúng là không thể nói lý!” Viên mập mạp hừ lạnh một tiếng rồi quay trở lại xe, đáng tiếc hắn bị Thạch Thuần ngăn lại.
Viên mập mạp sững sờ, hắn trừng mắt nhìn Thạch Thuần: “Ngươi có ý gì?"
“Ta nói là ngươi lăn đi chứ không nói để cho ngươi ngồi xe đi." Dáng vẻ cười hì hì của Thạch Thuần thật sự là có vài phần giống với Hạ Thiên: “Ta sẽ trưng dụng xe này, ngươi tự lăn về là được rồi."
Thiếu nữ mặt tròn và thiếu nữ cao gầy sợ hết hồn, tình huống gì đây, Thạch Thuần muốn cướp xe của người ta sao?
“Ngươi, ngươi…” Viên mập mạp tức giận đến mức không biết nên nói cái gì, mặt đỏ như gan heo, hơn nửa phút sau mới bộc phát: “Mau tránh ra cho ta, có tin ta đánh ngươi không hả?”
Bang!
Vừa nói xong lời này, Viên mập mạp thật sự lăn ra ngoài, hơn nữa một lần lăn xa mấy chục mét, cuối cùng không biết hắn lăn vào trong bụi cỏ nào, không thấy đâu.
“Hắn lăn chưa đủ mượt gì nha." Thạch Thuần lấy tay che trán, nhìn tên mập mạp kia càng lăn càng xa, lắc đầu phê bình một câu: “Anh rể, tay nghề của ngươi trở nên kém hơn rồi."
Thiếu nữ mặt tròn ngẩn người, ngó nhìn bốn phía rồi lại nhìn Thạch Thuần hỏi: “Thuần Thuần, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”
“Nói chuyện với anh rể của ta." Thạch Thuần cười hì hì nói: “Chính là vị thiên hạ đệ nhất soái ca kia."
“Ở đâu?” Thiếu nữ cao gầy cũng không nhịn được mà nhìn xung quanh: “Tại sao ta lại không nhìn thấy gì?”
Thạch Thuần cũng không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Thiên, nhưng nàng biết vừa rồi chắc chắn là do Hạ Thiên ra tay, nàng không khỏi hét lên: “Anh rể, đến cũng đến rồi, còn không bước ra đi. Muốn chơi trốn tìm với ta à!”
“Quỷ mới có hứng thú chơi trốn tìm với ngươi." Một giọng nói lười biếng vang lên giữa không trung, sau đó Hạ Thiên xuất hiện trước mắt Thạch Thuần: “Ngươi gọi điện thoại cho ta là vì muốn ta tới nơi này đánh tên mập mạp ngu ngốc kia sao?”
“Tất nhiên là không phải rồi." Vừa nhìn thấy Hạ Thiên, Thạch Thuần có chút kích động chạy tới ôm hắn, nhưng nàng lại sợ Hạ Thiên sàm sỡ mình nên vội vàng buông ra: “Vừa nhìn đã biết tên mập kia yếu nhớt, một đấm của ta cũng có thể giải quyết được hắn."
Hạ Thiên có chút bất mãn nói: “Vậy ngươi gọi ta tới đây làm gì?"
“Này anh rể, ngươi có thể vui vẻ hơn chút không?” Thạch Thuần càng thêm bất mãn: “Ta là em vợ của ngươi, cũng là vợ nhỏ tương lai. Ta xinh đẹp đáng yêu như vậy, xa xôi ngàn dặm đến tìm ngươi chơi, chẳng lẽ ngươi không nên đến sân bay đón ta một cách long trọng sao?”
Hạ Thiên bĩu môi: “Ngươi cũng không nói cho ta biết là ngươi sẽ đến Kinh thành, sao ta đón ngươi được?”
“Chẳng phải hiện tại ngươi đã biết rồi sao?” Thạch Thuần ôm lấy cánh tay của Hạ Thiên rồi vẫy vẫy tay với hai người bạn: “Ny Ny, Tiểu Viên tới đây, giới thiệu với các ngươi, đây là anh rể của ta, Hạ Thiên, chính là thiên hạ đệ nhất soái ca trong truyền thuyết."
Thiếu nữ mặt tròn và thiếu nữ cao gầy không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Người này nhìn bình thường không có gì đặc biệt, ở thời đại bây giờ cũng không tính là đẹp trai, làm thế nào lại là thiên hạ đệ nhất soái ca chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận