Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3188: Ngươi là con giun đũa trong bụng ta sao?

Người đến chính là Dạ Ngọc Mị.
Về phần Triệu Vũ Cơ, nàng cũng đã tìm được Nguyệt Phương Nguyên, nhưng không có tiến vào, ở bên ngoài khống chế tình hình.
Trận đại chiến vừa rồi khiến cho toàn bộ lòng người Nam Cương bàng hoàng. Nếu không kịp trấn an, rất có thể sẽ khiến cho tình thế càng thêm nghiêm trọng.
“Muội muội chân dài, nàng cũng đến.” Ánh mắt Hạ Thiên sáng lên, cực kỳ mừng rỡ: “Ta còn tưởng rằng nàng quay về Tiên Vân đại lục rồi chứ?”
Dạ Ngọc Mị nguýt hắn một cái, lạnh giọng nói: “Tập trung một chút đi. Dã Hỏa lão tổ không dễ đối phó như vậy đâu. Chàng chỉ cần bất cẩn một chút sẽ bị phản sát ngay.”
“Chỉ dựa vào lão già phế vật đó?” Hạ Thiên tiến lên ôm lấy Dạ Ngọc Mị, khinh thường nói: “Ông ta đã trúng một quyền của ta, sắp không trụ nổi rồi.”
“Chàng lúc nào cũng dễ đắc ý quên hình lắm.” Dạ Ngọc Mị không khỏi lắc đầu: “Chàng thật sự cho rằng người trong liên minh tu tiên dễ đối phó như vậy à?”
Hạ Thiên cười nói: “Cho dù ông ta khó đối phó, bây giờ các nàng giúp ta, ông ta trăm phần trăm chết chắc.”
“Nếu chúng ta không đến thì sao?” Dạ Ngọc Mị hỏi.
“Cũng không có việc gì.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Mặc dù lão đầu nhi này lợi hại, nhưng muốn xử lý ông ta cũng không phải việc khó, cùng lắm chỉ tốn chút thời gian mà thôi.”
“Hai người anh anh em em còn chưa xong sao?” Triệu Yêu Yêu bất mãn xông lại, nói với Dạ Ngọc Mị: “Tỷ tỷ của ta đâu?”
Dạ Ngọc Mị thản nhiên đáp: “Nàng ấy ở bên ngoài duy trì trật tự. Bằng không, đoán chừng sẽ có đại loạn xảy ra.”
“Không gian này rất thần kỳ, có thể liên thông Tiên Vân đại lục và trái đất.” Diệp Mộng Oánh cảm khái: “Sau này, chúng ta có thể thông qua không gian này tới lui tự do giữa hai bên hay không?”
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.” Dạ Ngọc Mị lắc đầu, trịnh trọng nói: “Không gian này do Dã Hỏa lão tổ khai sáng, nhưng đồng thời còn bị một nhân vật khác lợi hại hơn giám sát, không phải do chúng ta làm chủ.”
Nguyệt Thanh Nhã giải thích rõ ràng hơn: “Không gian này có pháp tắc vận hành đặc biệt, không phải chúng ta có thể khống chế.”
“Phiếu Miểu Tiên Môn, còn có Nhật Nguyệt Ma Tông?” Dã Hỏa lão tổ cảm nhận được khí tức quen thuộc từ trên người Nguyệt Thanh Nhã và Dạ Ngọc Mị: “Các ngươi là truyền nhân của Phiếu Miểu Tiên Môn và Nhật Nguyệt Ma Tông?”
Dạ Ngọc Mị lấy lại tinh thần, ống tay áo quấn Dã Hỏa lão tổ càng chặt hơn: “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, cứ thành thật chết đi không được sao?”
“Tiểu Mị, ông ta không thể chết được đâu.” Nguyệt Thanh Nhã nói: “Ông ta đến từ liên minh tu tiên, sống hơn một vạn năm, là một bảo khố hình người. Chúng ta không ngại lưu lại một mạng cho ông ta, phong ấn mang về chậm rãi nghiên cứu.”
Dạ Ngọc Mị nhìn Nguyệt Thanh Nhã: “Khi nói mấy chuyện này, ngươi còn có thể nói một cách đương nhiên như thế, thật không hổ danh là tiên tử chính đạo.”
“Ngươi muốn nói ta dối trá?” Nguyệt Thanh Nhã lơ đễnh cười nói: “Không sao, ta không ngại.”
Dạ Ngọc Mị thấy nàng thẳng thắn như vậy, cũng không biết nên nói cái gì. Bởi vì hai nàng thật sự là tri kỷ của nhau. Nàng biết Nguyệt Thanh Nhã thật sự là một người có nội tâm hoàn mỹ.
“Thật đáng ghét! Các ngươi thật sự cho rằng lão phu mặc cho các ngươi làm thịt sao?” Dã Hỏa lão tổ giận tái người, lửa càng lúc càng vung mạnh, một ánh lửa hừng hực từ trong người ông ta phát sáng lên.
Dạ Ngọc Mị nhướng mày “Đây là Ma Tâm Cực Hỏa?”
“Tiểu Mị, hãy dùng chiêu áp đáy hòm của ngươi đi. ’ Nguyệt Thanh Nhã mỉm cười nói với Dạ Ngọc Mị: “Ngươi đã sớm học lén rất nhiều năm đúng không? Vừa lúc lấy ông ta ra thí nghiệm.”
Dạ Ngọc Mị ngẩn người, khẽ thở dài một tiếng: “Ngươi là con giun đũa trong bụng ta sao? Ngươi biết hết cả rồi?”
“Ta đương nhiên biết.” Nguyệt Thanh Nhã mỉm cười, nhanh chóng kết mấy thủ ấn trước ngực, thản nhiên nói: “Ta còn tìm được một bộ chân ngôn thủ ấn, vừa lúc phối hợp với ngươi.”
“Được thôi.” Dạ Ngọc Mị khẽ cắn môi, nói với những người khác: “Tất cả mọi người lui về phía sau, để ta và Thanh Nhã giải quyết lão già này. Này, Hạ Thiên, chàng quay lại cho ta.”
Lời còn chưa nói hết, Hạ Thiên đã xông ra ngoài, trong nháy mắt đã đến trước mặt Dã Hỏa lão tổ đang phát sáng.
Bành.
Hắn một chút cũng không do dự, một quyền đánh tới.
“Ha ha ha, ngu xuẩn.” Dã Hỏa lão tổ chịu một quyền, không những không giận mà còn đắc ý: “Các ngươi chết hết cho lão phu đi.”
Một vệt ánh sáng sáng lên, thuấn trảm vạn dặm.
Tiếp theo, từng luồng ánh sáng vượt qua thời gian, không biết xuất hiện từ khi nào.
Cũng không biết như thế nào đã cuốn lấy Hạ Thiên.
“Đây chính là Ma Tâm Cực Hỏa.” Dã Hỏa lão tổ cười ha hả: “Chỉ cần ngươi bị dính vào, không chỉ ngươi, ngay cả đám nữ nhân của ngươi, tất cả những người có liên quan đến ngươi, tất cả…. sẽ dần dần tiêu vong, không để lại bất kỳ một tàn tích nào ở nhân gian.”
“Đánh rắm.” Hạ Thiên nhếch miệng, hoàn toàn không tin, vẫn một quyền đánh tới như cũ.
Nắm đấm nện càng lúc càng nhiều, ánh sáng trắng quấn trên người hắn cũng càng lúc càng nhiều.
“Thật không khiến người ta bớt lo mà.” Dạ Ngọc Mị mở to mắt, cố nuốt mấy lời thô tục xuống bụng, lập tức vận Chỉ Xích Thiên Nhai vọt đến.
Nguyệt Thanh Nhã đứng im không nhúc nhích, chỉ khoát tay, thanh sương đầy trời nhanh chóng đè xuống sóng nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận