Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3030: Một châm một kiếm hành tẩu giang hồ


Triệu Thanh Thanh về lại cao ốc Thiên Đạo, giao thây khô côn trùng cho Thiên Đạo tổ, hỏi thăm thế thân nữ nhân kia, phát hiện không hỏi ra được tin tức gì, liền thả người.
Hạ Thiên chán nản, đang cùng Triệu Tửu Nhi đấu mắt trong đại trạch Triệu gia.
Cuối cùng, Triệu Tửu Nhi giành được thắng lợi, vô cùng kích động: “Hắc hắc, vẫn là ta lợi hại. Đại phôi đản, ngươi không đấu lại được ta đâu.”
“Ngươi mới là không đấu lại ta.”
Hạ Thiên cảm thấy thắng một đứa bé gái cũng chẳng có ý nghĩa gì. Trò chơi này cũng không vui. Về phần tại sao hắn muốn chơi, chính hắn cũng không biết, chỉ biết chơi là chơi.
“Này, đại phôi đản, ngươi có thể dạy ta y thuật được không?” Triệu Tửu Nhi bỗng đến trước mặt Hạ Thiên, nhỏ giọng hỏi.
Hạ Thiên trừng mắt lườm cô bé: “Ngươi muốn học y thuật làm gì?”
“Để trị bệnh cứu người?” Triệu Tửu Nhi nghiêm túc nói: “Nếu ta học y thuật, đến lúc đó ta sẽ ra giang hồ cướp phú tế bần, là một đại hiệp.”
Hạ Thiên liếc mắt, tức giận nói: “Ngươi nên học võ công đi.”
“Có khác gì nhau?” Triệu Tửu Nhi cảm thấy khó hiểu: “Ta thấy đại phôi đản ngươi cũng hay dùng kim đâm mấy tên bại hoại mà.”
Hạ Thiên lười biếng đáp lại: “Bởi vì ta là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ. Bất luận Xuân Hạ Thu Đông ta cũng đều là đệ nhất thiên hạ, cho dù không có ngân châm, ta cũng xử lý người khác dễ như trở bàn tay, nhưng người khác thì không được.”
Nói xong, hắn lại đưa ra ví dụ trái ngược: “Ví dụ như đại sư phụ của ta, khi còn trẻ y thuật rất tốt, cũng thường xuyên hành tẩu giang hồ, nhưng võ công thì không ổn, nhiều lần nếm thua thiệt. Có thể sống đến bây giờ cũng là do vận khí tốt.”
“Được, vậy ta theo ngươi học võ công, lại theo ngươi học y thuật.” Triệu Tửu Nhi hơi nghiêng đầu suy nghĩ, vẻ mặt thành thật: “Đến lúc đó, ta sẽ một châm một kiếm hành tẩu giang hồ, nhìn thấy bệnh nhân thì cứu, nhìn thấy người xấu thì giết.”
“Giết cái đầu ngươi đấy.”
Triệu Thanh Thanh chạy đến, nghe được mấy câu này, liền đưa tay đánh cô bé một cái: “Con nít con nôi, ngày nào cũng chém chém giết giết, ngươi là bé gái đấy.”
“Bé gái thì như thế nào?” Triệu Tửu Nhi vô cùng bất mãn: “Ai quy định bé gái thì không thể đánh đánh giết giết. Tỷ tỷ ngươi không phải nữ hiệp sao?”
Triệu Thanh Thanh thích làm theo ý mình nhưng lại hy vọng Triệu Tửu Nhi có thể yên ổn sống hết cả đời: “Ta là ta, ngươi không thể học theo.”
“Dựa vào cái gì ngươi được mà ta lại không được.” Triệu Tửu Nhi cảm thấy không công bằng: “Không có đạo lý ngươi làm được mà ta không làm được, như vậy không công bằng. Nhân sinh của ta không phải do ta làm chủ sao?”
Triệu Thanh Thanh đang nghiêm túc nhìn Triệu Tửu Nhi, bỗng nhiên mỉm cười: “Ngươi rất giống ta khi còn bé. Được rồi, ngươi muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó.”
“Cảm ơn tỷ tỷ.” Triệu Tửu Nhi cảm thấy được tôn trọng, không khỏi mỉm cười, quay sang nói với Hạ Thiên: “Đại phôi đản, ngươi cũng đừng nói mà không giữ lời nhé.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta cũng không đồng ý với ngươi cái gì mà.”
“Này, y thuật và võ công của ngươi giỏi như vậy, cũng nên truyền thừa lại đi chứ.” Triệu Tửu Nhi vén tay áo lên, để lộ cánh tay trắng nõn nà của mình: “Ngươi nhìn thấy cơ bắp ta luyện được mấy ngày nay không? Có phải rất lợi hại hay không? Có ta kế thừa y bát của ngươi, ngươi nên cao hứng mới đúng.”
Triệu Thanh Thanh cảm thấy buồn cười: “Ngươi muốn cướp địa vị của ta.”
“Không phải.” Triệu Tửu Nhi lắc cái đầu nhỏ: “Kiểu đồ đệ phải bồi sư phụ ngủ như ngươi, ta không cần. Ta chỉ muốn học công phu và y thuật.”
Triệu Thanh Thanh trừng mắt: “Tiểu nha đầu ngươi học được mấy câu nói nhảm đó từ chỗ nào vậy?”
“Này, đừng coi ta là con nít chứ.” Triệu Tửu Nhi vỗ tay Triệu Thanh Thanh: “Tỷ tỷ, ngươi cũng nên khuyên đại phôi đản đi. Ta chỉ muốn học y thuật và võ công, dạy cho ta một chút có sao đâu. Như vậy ta sẽ có năng lực tự vệ, không cần giống như trước chỉ cần ăn chút gì đó là không ổn. Nếu không có ai đến cứu ta, ta sẽ tiêu mất.”
Vấn đề này ngược lại rất nghiêm trọng, nhất định phải coi trọng.
Xã hội hiện nay, mấy thứ có thể tạo thành uy hiếp trí mạng cho trẻ con nhiều lắm, không thể không phòng.
“Ngươi có thể học nhưng không cần học từ sư phụ của ta.” Triệu Thanh Thanh suy nghĩ một hồi, sau đó nói: “Ta dạy cho ngươi cũng đủ rồi.”
“Không được. Chẳng phải ta sẽ thành đồ tôn của đại phôi đản sao?” Triệu Tửu Nhi lắc đầu từ chối: “Bối phận chênh lệch nhiều lắm, ta không thể tiếp nhận.”
Triệu Thanh Thanh cắt ngang lời em gái, tức giận nói: “Này, muốn học công phu còn không muốn giảm bối phận. Có chuyện tốt đó sao?”
“Được rồi, không cần các ngươi dạy, tự ta đi tìm sư phụ có thể dạy cho ta.” Triệu Tửu Nhi hơi bực, hai chân nhảy một cái khỏi ghế sofa, khi khép cửa lại đồng thời còn làm mặt quỷ: “Hai quỷ lười các ngươi đi ngủ đi.”
Triệu Thanh Thanh im lặng: “Nha đầu này đã đến thời kỳ phản nghịch, không thể quản được nữa rồi.”
“Không phải sắp đến thời gian nghỉ hè rồi sao?” Hạ Thiên suy nghĩ một chút, cười nói: “Chi bằng gửi nha đầu này đến chỗ đại sư phụ của ta, ở đó cũng có một tiểu đạo cô tuổi tác không chênh lệch với nó lắm, có thể chơi với nhau.”
“Ngươi muốn đưa nó đến Chung Nam Sơn?” Triệu Thanh Thanh hơi do dự: “Trường luyện thi đã chọn bên này phải làm sao bây giờ?”
“A!”
Lúc này, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi của Triệu Tửu Nhi.
Triệu Thanh Thanh biến sắc, biến thành một đạo tàn ảnh nhanh chóng chạy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận