Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2110. Cặn bã trong loài người

“Ý tứ rất rõ ràng." Thần sắc trong mắt Tưởng Kiếm Phong vô cùng lạnh lùng và tàn khốc, “Ngươi cho rằng ngươi là cái thứ gì mà ta sẽ để ý ngươi? Nếu không phải Viên Tiểu Điệp nói thể chất của ngươi tương đối đặc thù, là tài liệu thí nghiệm tuyệt vời, bằng không ta lười quan tâm tới ngươi, còn cùng ngươi đi ra ngồi du thuyền hưởng tuần trăng mật, ngươi xứng sao?”
“Ta đã sớm biết việc giữa ngươi và Viên Tiểu Điệp, ta không ngại." Vương Giai Kỳ nháy mắt hỏng mất, lệ rơi đầy mặt: “Chỉ cần ngươi yêu ta, đi cùng với ta, như vậy ta sẽ tha thứ mọi thứ. Ta biết chuyến du thuyền lần này là do Viên Tiểu Điệp tổ chức, cũng biết nàng ta không có lòng tốt, nhưng vì ngươi, ta vẫn đáp ứng đi theo. Chẳng lẽ ngươi không hề cảm giác được tình cảm của ta dành cho ngươi sao?"
Tưởng Kiếm Phong châm chọc nói: “Đó chỉ có thể nói là ngươi quá đần độn, hơn nữa ngu xuẩn đến không có thuốc chữa. Tưởng Kiếm Phong ta càng thêm không có khả năng thích loại người kém thông minh như ngươi."
“Người này đã không phải tra nam rồi, mà là cặn bã của loài người." Ninh Nhụy Nhụy chán ghét nhìn người này một cái, “Thật là khiến người ta ghê tởm."
“Vị mỹ nữ kia, ta khuyên ngươi nói chuyện tích đức một chút." Tưởng Kiếm Phong hung tợn trừng mắt nhìn Ninh Nhụy Nhụy, “Nếu không, ta có chín mươi chín loại phương pháp giày vò làm ngươi sống không bằng chết."
Hạ Thiên khó chịu nói: “Dám nói với bạn gái của ta như vậy, tên có trí thông minh thấp nhà ngươi mới là tên sống không bằng chết! "
“Vừa vặn vật thí nghiệm phòng số một sắp báo hỏng rồi, ta thấy ngươi thể chất không tệ, có thể làm tài liệu bổ sung."Tưởng Kiếm Phong đánh giá Hạ Thiên từ trên xuống dưới, “Mặc dù không đủ cường tráng, nhưng nhìn qua vô cùng khỏe mạnh, hơn nữa tinh khí thần cũng không tồi."
“Tưởng Kiếm Phong, chẳng lẽ ngươi muốn làm ta thất vọng sao?” Cuối cùng Vương Giai Kỳ lấy lại tinh thần từ trong cơn sụp đổ, mở miệng mắng: “Ta đã trả giá hết thảy vì ngươi, thậm chí bị giam trong bình bị giày vò mỗi ngày mà cũng cắn răng chịu đựng được, đó là vì tìm được cơ hội đi ra ngoài cứu ngươi, thế mà ngươi lại......"
“Vậy thì ta còn muốn cảm ơn ngươi đã nhớ thương ta." Tưởng Kiếm Phong khinh thường nói, “Thuận tiện nói một câu, lưu trình thí nghiệm của ngươi đều là do chính tay ta chế định, thế nào, có phải rất kinh hỉ không?"
“Ta liều mạng với ngươi!” Vương Giai Kỳ như bị sét đánh, vừa nghĩ tới mình gặp phải những tra tấn không phải người kia đều là do nam nhân mà nàng yêu sâu đậm chỉ điểm, nàng càng thêm đau đớn đến muốn chết, trong cơn xúc động, nàng lập tức vọt tới.
Phanh!
Tưởng Kiếm Phong không chút do dự bóp cò súng.
Vương Giai Kỳ trúng đạn ngã xuống đất, không cam lòng bò về phía Tưởng Kiếm Phong: “Ngươi, ngươi trả cho ta, trả lại cho ta......"
“Trả lại con mẹ ngươi, lão tử không nợ ngươi cái gì cả." Tưởng Kiếm Phong cầm vũ khí chĩa thẳng vào đầu của Vương Giai Kỳ, liếc nhìn Ninh Nhụy Nhụy, vừa cười vừa nói: “Nếu nơi này đã có vật thí nghiệm tốt hơn, vậy ngươi cũng không còn tác dụng gì nữa, đi chết đi."
Bành!
Không đợi Tưởng Kiếm Phong bóp cò lần nữa, Ninh Nhụy Nhụy một cước đạp bay đem hắn.
Một cước ấy gần như dùng một nửa lực đạo của nàng, Tưởng Kiếm Phong giống như đạn pháo mãnh liệt bắn ra ngoài, đâm xuyên qua bảy, tám vách tường dày rồi ngã xuống băng thiên tuyết địa bên ngoài, đoán chừng là không sống nổi nữa.
“Được rồi, đừng khóc, vì loại người cặn bã kia không đáng." Ninh Nhụy Nhụy tiến lên đỡ Vương Giai Kỳ dậy, thuận miệng an ủi hai câu. Nàng có chút thông cảm những gì mà nữ nhân này trải qua, nhưng cũng có chỗ khó có thể lý giải được, yêu đương mà thôi, làm gì tới mức như là cả vũ trụ bị hủy diệt tới nơi rồi, hơn nữa trong đó còn có chút tội rõ ràng là do nàng ta tự tìm.
Vương Giai Kỳ còn ở đó khóc sướt mướt, giống như là toàn thế giới đều sụp đổ, hoàn toàn không nhớ rõ các nàng đang ở trong hoàn cảnh như thế nào.
Quả nhiên, động tĩnh bên này đã hấp dẫn rất nhiều người tới, đám người trong dáng vẻ bác sĩ kia cũng lấy lại tinh thần, cầm vũ khí lao về phía ba người.
“Ngươi đi giải quyết bọn hắn đi." Ninh Nhụy Nhụy có chút phiền, ra hiệu bằng ánh mắt cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên không có từ chối, lười biếng ngáp một cái, thân hình lập tức lóe lên, cấp tốc xuyên qua giữa đám người một cách hết sức quỷ mị. Những người kia lập tức như là bị điểm huyệt, từng người đều đứng bất động, không thể nhúc nhích.
“Tiểu muội chân dài, đã thu phục xong." Hạ Thiên lóe người trở về, ôm vòng eo nhỏ nhắn của Ninh Nhụy Nhụy, tranh công.
“Chúng ta đi phòng khác nhìn xem, tốt nhất là có thể tìm được tư liệu gì đó, xem coi rốt cuộc ở đây là nơi nào?" Ninh Nhụy Nhụy lườm hắn một cái, lại nhìn về phía Vương Gia Kỳ còn đang khóc không ngừng nghỉ, nàng cũng không hứng thú ở lại đây nhìn nàng khóc, không bằng lưu nàng ở đây phát tiết một hồi thì tốt rồi.
Hạ Thiên đương nhiên là không sao cả, chỉ cần có thể tiếp tục ở bên Ninh Nhụy Nhụy thì đi chỗ nào hay làm cái gì đều được.
Kế tiếp, bọn hắn lại đi mấy gian phòng khác, giải cứu những người ở trong bình ra, trong đó lại có tầm hai ba người mà Hạ Thiên cảm thấy có chút quen mắt. Không cần hỏi, chắc chắn cũng là người mà hắn đã đánh trước đó.
Lại đi vài vòng, Ninh Nhụy Nhụy phát hiện một văn phòng, rất có thể nơi này chính là văn phòng của nam nhân tuổi trẻ trước đó, bên trong chẳng những có màn hình cực lớn để giám thị cả tòa biệt thự, trên bàn và kệ cũng chất đầy tư liệu văn kiện.
“Ta xem những văn kiện kia một chút, ngươi đừng quấy rầy ta." Ninh Nhụy Nhụy tìm một vị trí ngồi xuống, bắt đầu cầm những tài liệu văn kiện kia nghiên cứu cẩn thận, tỉ mỉ.
“Tiểu muội chân dài, cô xem tài liệu của cô, ta sờ mặc ta." Bàn tay của Hạ Thiên không an phận vuốt ve vòng eo của Ninh Nhụy Nhụy, cười hì hì nói: “Ta chắc chắn sẽ không quấy rầy cô đâu."
Ninh Nhụy Nhụy không thèm để ý tới người này, thực sự là mỗi giờ mỗi khắc hắn không tìm cơ hội sàm sỡ nàng là không chịu được mà.
“A, Hạ Thiên, quả nhiên là ngươi!” Trong phòng bỗng nhiên vang lên một giọng nói, chỉ là giọng điệu nghe có chút mùi dầu mỡ, “Nhân sinh nơi nào không gặp lại, lại ở nơi này gặp được ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận