Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3836: Chó quả nhiên không thay đổi được thói quen ăn cứt

Tô Mộng Lệ mang theo hồn địch và Tuyết tiên tử rất nhanh rời đi.
Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy tất nhiên cũng không ở đây lâu, lập tức rời đi.
Về phần đống tàn cuộc ở đây, cứ để đó đi, tự nhiên sẽ có người đến thu dọn.
….
Bành!
Một bàn tay nhợt nhạt nhưng lại hữu lực đánh xuyên qua bia đá nặng nề bên cạnh, mặc cho đá vụn văng tung tóe.
Người đứng gần cảm giác màng nhĩ của mình như muốn nát bấy, trong lòng bị dọa đến lo sợ bất an.
“Là ai?”
Chỉ thấy một lão giả như hùng sư tức giận không thôi rống to lên.
Cách đó không xa, một người đang nằm trên mặt đất, xem ra đã chết từ lâu.
Bên cạnh còn có một số đệ tử phái Tuyết Sơn chật vật đứng đó, chính là những đệ tử Võ Tông Đường nhận được tín hiệu đi cứu viện Tiết Hạo Trì.
“Rốt cuộc là ai đã giết cháu trai của ta?” Lão giả hùng sư tiện tay tóm lấy đệ tử phái Tuyết Sơn gần ông ta nhất, nghiêm túc quát hỏi.
Toàn thân đệ tử kia phát run, vội vàng trả lời: “Hồi Đại trưởng lão, ta… không biết.”
Bốp.
Lão giả hùng sư tiện tay ném người này giống như ném rác ra ngoài, sau đó bắt lấy một đệ tử khác.
“Ngươi nói đi.”
Đệ tử này hiển nhiên cũng bị dọa sợ, nhưng tốt xấu gì cũng nói được một câu có ích: “Khi chúng ta đuổi đến miếu Tuyết Tiên, chúng ta nhìn thấy một đôi nam nữ xa lạ, hẳn là do bọn họ làm.”
Lão giả hùng sư tiếp tục hỏi: “Bọn họ là ai?”
Đệ tử kia hồi đáp: “Cái này, cái này ta cũng không rõ nữa. Bọn họ không có nói tên.”
“Phế vật.” Lão giả hùng sư đánh cho đệ tử kia một chưởng, đánh hắn ta hôn mê bất tỉnh.
Những đệ tử phái Tuyết Sơn khác thiếu chút nữa bị dọa đến choáng váng.
Tiết Vạn Tinh không chỉ là Đại trưởng lão, ông ta còn là cao thủ gần với Chưởng môn nhất trong phái, hoàn toàn nắm giữ sinh tử của bọn họ trong tay.
“Đại Thiên Thu, ngươi nói xem, đôi nam nữ kia là ai?” Lão giả hùng sư đạp mạnh, vọt đến trước người nam nhân mặc cẩm bào, bộ râu quai nón dán sát mặt hắn ta: “Ngươi nói không được, ta một chưởng đánh chết ngươi.”
Nam nhân mặc cẩm bào cũng có chút chật vật, quần áo trên người dơ dáy bẩn thỉu thì không nói, bản thân còn bị trọng thương, hiện tại đang cố gắng chống đỡ nghe Đại trưởng lão tra hỏi.
“Cái này, đệ tử cũng không biết.” Đại Thiên Thu do dự một chút, mắt thấy ánh mắt Đại trưởng lão không đúng, lập tức bổ sung một câu: “Tuy nhiên, võ công của đôi nam nữ kia rất cao, hiển nhiên không phải người bình thường. Bọn họ xuất hiện ở miếu Tuyết Tiên, nhất định là đã sớm có mưu đồ. Đệ tử hoài nghi…”
“Ngươi hoài nghi chuyện gì?” Lúc này, lòng bàn tay lão giả hùng sư đã tụ lực, dự định một chưởng đánh chết người trước mắt. Bây giờ, ông ta thả bớt lực đạo ra, tiếp tục hỏi: “Ngươi tốt nhất nên nói ra, nếu không, ngươi biết hậu quả là gì rồi.”
Đại Thiên Thu không chút do dự nói: “Ta hoài nghi đôi nam nữ kia rất có thể là người của Bạch gia.”
“Sao? Ngươi nói là Bạch Vạn Bang?” Lão giả hùng sư lập tức cảnh giác, gương mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Lão tiểu tử kia có gan lớn trêu chọc ta như thế sao?”
Đại Thiên Thu nhỏ giọng hồi báo: “Đệ tử nghe nói Bạch Vạn Bang đích thân triệu tập các sư thúc sư bá bị trục xuất khỏi sư môn năm đó, hẳn là có mưu đồ. Nếu là như vậy, thuận tiện mời chào một số cao thủ cũng là chuyện bình thường.”
“Cũng có khả năng.” Tròng mắt lão giả hùng sư đảo vòng vòng, quả nhiên đã bắt đầu có suy nghĩ: “Đúng, đúng, mấy ngày nữa là tròn bốn mươi năm. Lão tiểu tử đó từ trước đến nay luôn là người lòng dạ hẹp hòi. Ông ta nhịn nhiều năm như thế, ta còn tưởng rằng ông ta đã biến thành lão ô quy rồi. Hiện tại xem ra, chó quả nhiên không thay đổi được thói quen ăn cứt.”
Nói xong, ông ta bỗng nhiên tức giận: “Tuy nhiên, tại sao ông ta lại muốn giết cháu trai của ta? Có chuyện gì thì cứ trực tiếp tìm đến ta là được.”
“Khả năng ông ta sợ Đại trưởng lão, cho nên ông ta chỉ ra tay với cháu trai của ngài mà thôi.” Đại Thiên Thu đáp đại.
Lão giả hùng sư khó kềm được sự tức giận, hừ lạnh: “Bây giờ lão phu xuống núi giết hết cả nhà lão tử đó.”
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên có một đệ tử áo đỏ xông đến, nói với lão giả hùng sư: “Tiết trưởng lão, Chưởng môn mời ngài qua đó một chuyến, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
“Sao?” Lão giả hùng sư sửng sốt, đành phải cố nén ác khí trong lòng, trước đi cùng với đệ tử áo đỏ.
Chỉ là đi chưa được hai bước, ông ta đã quay đầu lại nói với Đại Thiên Thu: “Các ngươi bảo vệ cháu trai ta bất lợi, lão phu vốn nên một chưởng vỗ chết các ngươi, nhưng bây giờ lão phu cho các ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội. Bây giờ các ngươi lập tức xuống núi bắt người giết cháu trai ta lên đây, ta muốn đích thân làm thịt bọn họ, đồng thời giết chết cả nhà Bạch lão cẩu.”
“Đại trưởng lão…” Đại Thiên Thu cảm thấy vô cùng khó xử, hơi xấu hổ nói: “Chúng ta chỉ sợ không phải là đối thủ của hai người kia.”
“Đúng là phế vật.” Sắc mặt lão giả hùng sư lạnh lại, ánh mắt chỉ toàn là sự khinh bỉ, lập tức ném một tấm lệnh bài ra: “Cầm đi, đến nội đường điều một số khách khanh cung phụng tu vi cao thâm. Không thể để bọn họ ăn không ngồi rồi mãi, cũng phải làm một số chuyện gì đó.”
“Đa tạ Đại trưởng lão.” Đại Thiên Thu tiếp nhận lệnh bài, trong lòng cuồng hỉ không thôi.
Phái Tuyết Sơn là tông môn truyền thừa lâu đời, ngoại trừ nuôi dưỡng nhân tài bên ngoài, đồng thời cũng bao che không ít cao thủ thanh danh bại hoại trên giang hồ nhưng tu vi cực cao.
Bình thường, nếu đã nhận sự giúp đỡ của phái Tuyết Sơn, trong thời khắc mấu chốt phải vì phái Tuyết Sơn mà liều mạng.
Trong tình huống bình thường, chỉ có Chưởng môn và Đại trưởng lão mới có thể ra lệnh cho bọn họ, nghĩ không ra hắn ta cũng có vinh dự này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận