Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3068: Không cần thiết phải lãng phí thời gian trên người đám ngu ngốc

Hạ Thiên chậm rãi rót một luồng băng hỏa linh khí cho A Cửu, đồng thời cười nói: “Cửu nha đầu, vừa rồi có phải nàng cảm thấy người đó có chút quen mắt không?”
“Đúng.” A Cửu nhớ lại, nhẹ gật đầu: “Nhưng nghĩ lại, ta lại không thấy có chút ấn tượng nào.”
“Bởi vì ngươi cảm thấy quen thuộc không phải là diện mạo của hắn ta mà là âm khí phát ra từ trên người hắn ta.” Hạ Thiên giải thích: “Trên người hắn ta có khí tức đặc biệt của đệ tử nội môn âm Y Môn, nhưng hắn ta không phải người của Huyền âm Tộc, khẳng định cũng chưa từng đến Sương Nguyệt đảo.”
A Cửu sững sờ: “Vậy hắn ta rốt cuộc là ai? Không phải tộc nhân Huyền âm Tộc, cũng chưa từng đến Sương Nguyệt đảo, càng không phải người của âm Y Môn, tại sao hắn ta lại có khí tức của âm Y Môn, tại sao ta càng nghe càng cảm thấy hồ đồ?”
“Nàng quên âm Cực Hoàn rồi sao?” Hạ Thiên nhắc nhở A Cửu: “m Hậu không phải dùng thứ này, sau đó chen vào Tiểu Tiên Giới à.”
A Cửu sửng sốt, trong thoáng chốc nhớ ra một việc: “Ta biết Trương Du Chi là ai rồi. Chúng ta đã gặp qua hắn ta, hơn nữa không chỉ một lần.”
“Gặp qua sao?” Lần này đến phiên Hạ Thiên sửng sốt nhưng hắn cũng không để ý: “Gặp qua thì gặp qua, dù sao chúng ta cũng đã gặp qua quá nhiều người.”
A Cửu trừng mắt nhìn Hạ Thiên, lên tiếng nhắc nhở: “Chẳng lẽ ngươi quên mất cái lần chúng ta đến Trường Sinh Hội, sau đó thuyền nổ, chúng ta đã cứu một người toàn thân bị âm Cực Hoàn ô nhiễm trên biển sao?”
“Ồ, có hơi ấn tượng.” Hạ Thiên cũng nhớ ra, thản nhiên nói: “Người đó không chết cũng là kỳ tích.”
A Cửu lại cảm thấy sự việc càng trở nên phức tạp: “Khó trách hắn ta nói hắn ta có được ngày hôm nay là do chúng ta giúp đỡ, thì ra chính là chuyện này. Chẳng lẽ hắn ta muốn tìm chúng ta báo thù?”
“Báo thù gì chứ? Hắn ta bị âm Cực Hoàn ô nhiễm chẳng liên quan gì đến chúng ta.” Hạ Thiên nói.
A Cửu cau mày, có chút nghĩ không thông: “Chẳng lẽ hắn ta lại phải cảm ơn chúng ta, nhưng cách làm của hắn ta có chỗ nào giống cảm ơn không?”
“Phải hay không phải cũng không quan trọng.” Hạ Thiên ngáp một cái, biểu hiện tùy ý: “Dù sao cũng chỉ là một tiểu nhân vật, không lật nổi bao nhiêu sóng gió đâu.”
“Không đúng, ta cảm thấy trong lời nói của hắn ta vừa rồi có hàm ý.” A Cửu suy nghĩ, nhớ lại lời nói của đối phương vừa nãy: “Sau lưng hắn ta nói không chừng còn có thế lực nào đó. Vì sao vừa nãy ngươi không bắt hắn ta, còn thả hắn ta chạy mất?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Cửu nha đầu, nàng yên tâm đi, hắn trốn không thoát đâu.”
“Có gì thì cứ nói, tại sao đám người này nhất định phải cong cong quấn quấn nhiều như vậy.” A Cửu gãi đầu, cảm giác như muốn phát điên: “Chỉ biết đánh đố người khác, nhất định phải đánh bọn họ một trận, xé rách miệng bọn họ ra.”
Hạ Thiên ôm A Cửu, cười nói: “Không cần thiết phải lãng phí thời gian trên người đám ngu ngốc. Chúng ta nên đi ăn cơm thôi.”
A Cửu im lặng, nhưng cũng không từ chối.
Nam Cương, tại một sơn trang nào đó.
Một nhóm người đang trốn ở đây, mưu đồ chuyện bí mật không thể lộ ra ánh sáng.
Trương Du Chi xuất hiện trong viện, vô thức liếc qua sau lưng, phát hiện không có ai theo dõi, lập tức bước vào trong đại sảnh.
Lúc này, trong đại sảnh đang có ba người.
“Tại sao lại là ngươi? Hạ Thiên đâu? A Cửu đâu? Còn có Y Tiểu Âm nữa?” Ngồi chính giữa phòng khách, một nữ nhân che mặt hỏi: “Ngươi không phải nói ít nhất sẽ bắt được một người đến đây sao?”
“Ngươi quá đề cao ta rồi.” Trương Du Chi cười nhạo: “Ta có bản lãnh gì mà có thể bắt được bọn họ. Ta nói chính là mời.”
Một võ sĩ mặc trang phục đảo quốc dùng tiếng Trung cứng ngắc hỏi: “Thế người đâu? Ngươi mời đến chỗ nào vậy?”
Trương Du Chi không trả lời, đi thẳng đến ghế sofa, sau khi ngồi xuống mới lên tiếng: “Thật ngại quá, ta không mời được.”
“Vậy ngươi ra ngoài chuyến này, ngoại trừ đánh rắn động cỏ thì không làm được chuyện gì?” Người lên tiếng là một nam tử thanh niên đeo gọng kính tơ vàng. Giọng tiếng Trung của hắn ta cũng cứng ngắc, nhưng phát âm không giống võ sĩ, có chút hương vị của đảo quốc hơn.
Trương Du Chi mỉm cười gật đầu: “Ta đi chính là đánh rắn động cỏ, hơn nữa còn biết được một tin tức hữu dụng. Hạ Thiên đã đến Nam Cương.”
“Hắn đã đến đây?” Võ sĩ đảo quốc hưng phấn hẳn lên, vuốt vuốt thái đao trong tay: “Vậy thì tốt quá, chúng ta lập tức thực hiện kế hoạch đi.”
Thanh niên đeo kính gọng vàng khoát tay: “Ninh Nhụy Nhụy còn chưa đến, tạm thời không nên ra tay.”
“Vì sao nhất định phải chờ Ninh Nhụy Nhụy đến chứ?” Võ sĩ đảo quốc bất mãn quát: “Mục tiêu của ta chỉ có Hạ Thiên, chỉ cần giết hắn, ta có thể báo thù cho em trai của ta.”
“Đằng Dã tiên sinh, ngươi đừng kích động như vậy.” Nữ nhân che mặt vội vàng nói: “Trước khi chúng ta liên hợp cũng đã nói rõ, chờ cừu nhân của từng người chúng ta đến đông đủ, chúng ta sẽ cùng nhau hành động.”
Võ sĩ đảo quốc hừ lạnh: “Nhưng hiệu suất của các ngươi quá chậm.”
“Hiệu suất của ngươi cũng không cao.” Trương Du Chi nhịn không được châm chọc một câu: “Không phải ngươi đi tìm Tô Bối Bối sao? Kết quả ngươi ngay cả nàng ta đi đâu cũng không biết, còn nói nàng ta nhất định đã chết. Tinh thần võ sĩ đạo các ngươi chỉ là lừa gạt quỷ thần mà thôi.”
“Ngươi dám sỉ nhục võ sĩ đạo, bây giờ ta sẽ giết ngươi.” Võ sĩ đảo quốc bỗng rút thái đao ra khỏi vỏ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Du Chi.
“Được rồi, chuyện còn chưa xử lý, chúng ta đã nội đấu sao?” Thanh niên đeo kính gọng vàng lạnh giọng nói: “Như vậy đi, ta sẽ phái người đi thúc Ninh Nhụy Nhụy. Chờ nàng ta đến đây, chúng ta trực tiếp ra tay, không cần chờ thêm nữa.”
“Tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận