Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2496: Một cái bẫy

“Ngươi là thiểu năng trí tuệ hả?” Triệu Thanh Thanh nguýt hắn một cái, “Nói thẳng đi, ngươi muốn kiếm chuyện hay là muốn tìm chết?”
Đường Mộc cười hi hi, nói với Triệu Thanh Thanh: “Hôm nay ta thực sự tới để kết giao bằng hữu, chỉ là dì Bàng bất mãn với việc các ngươi độc chiếm Hạ Thiên, mà nàng lại luôn thèm muốn cơ thể của Hạ Thiên, ta cũng hết cách rồi.”
“Cho nên không thể làm gì khác hơn là dẫn nàng tới để so chiêu với các ngươi, xem thử các ngươi ai có thể thuyết phục ai.”
“Thôi thôi, ta không muốn hỏi nữa.” Triệu Thanh Thanh không nghe nổi mấy lời thừa thãi này, không kiên nhẫn nữa, “Ngược lại nên bắt hết cả đám ngươi dẫn về Thiên Đạo tổ thẩm vấn cho nhanh.”
“Được.” Đường Mộc vỗ tay, nói với Triệu Thanh Thanh: “Trực tiếp lao vào nhau hay là từng người tới một?”
Vừa mới dứt lời, Đường Mộc liền phát hiện trước mắt xuất hiện một cái đế giày, còn chưa đợi hắn phản ứng thì đế giày đó đã nặng nề đáp lên mặt hắn, chính hắn cũng lập tức bắn ra ngoài năm sáu mét, tý thì đâm xuyên qua tường trực tiếp ngã xuống.
“Triệu tổ trưởng, nếu ngươi muốn động thủ đáng nhẽ phải nói trước một tiếng chứ.”
Đường Mộc lồm cồm bò dậy, mở miệng trách móc kêu đau: “Chưa gì đã thế rồi, đau lắm đấy.”
Triệu Thanh Thanh vẻ mặt âm u, phát hiện Đường Mộc vậy mà lông tóc không thương, lập tức cảnh giác lại, người trước mắt này thật sự không phải người bình thường.
“Có điều nếu ngươi đã động thủ thì ta cũng không thể không đáp lễ.”
Ánh mắt Đường Mộc bỗng dưng biến đổi, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh, trong chớp mắt đến trước mặt Triệu Thanh Thanh, nắm đấm chẳng biết lúc nào đã đánh trúng bụng dưới Triệu Thanh Thanh.
“Rầm!” Đường Mộc lần nữa bắn ngược ra ngoài.
Triệu Thanh Thanh khẽ chau mày, thờ ơ nói: “Tốc độ của ngươi quá chậm.”
“y dà, quả nhiên không phải chuyện tốt.” Đường Mộc bò dậy lần nữa, sờ lên cổ, nói với Triệu Thanh Thanh: “Xem ra phải để Triệu tổ trưởng phân tâm mới được, bằng không ta có chút thảm rồi.”
“Mấy anh em à, ngẩn ra làm gì đấy, động thủ đi.”
“Khỏi kêu, bọn hắn không ra tay được đâu.” Triệu Thanh Thanh hờ hững nói.
Đường Mộc ngẩn người, quay lại nhìn mới phát hiện Đa đại sư gì đó đã quỳ xuống từ bao giờ, Jubee của làng ninja trong truyền thuyết cũng bị Thạch Thuần giẫm dưới chân, ngay cả kêu cũng không kêu nổi.
Bàng Thu Nghiên cũng bị Tô Bối Bối còng tay chân lại, đè ở dưới đất. Mặc dù nàng đang không ngừng giãy dụa, có điều rõ ràng chẳng ăn thua gì.
Vị chia bài ngoại quốc kia thì giơ cao hai tay lên, đàng hoàng quỳ ở góc tường, bởi vì có một chủy thủ sáng loáng đang đặt trên cổ hắn.
“Không phải chứ, bị diệt sạch cả đám rồi?” Đường Mộc có chút không thể tiếp thu được thực tế này, “Không phải các ngươi đều là cao thủ do Thiên Cung phái tới sao, làm sao lại thành thế này, ngay cả nữ nhân của Hạ Thiên cũng không đánh lại, vậy còn chơi cái gì.”
“Ngươi vẫn nên lo cho bản thân đi.” Triệu Thanh Thanh chậm rãi đi về phía Đường Mộc, lạnh giọng nói: “Kết quả của ngươi cũng không khá hơn đâu, ngoan ngoãn đến Thiên Đạo tổ với ta hay là để ta đánh ngất ngươi kéo ngươi về?”
“Triệu tổ trưởng, ngươi tự tin quá nhỉ.” Đường Mộc khẽ cười một tiếng, “Đừng nói ngươi cho rằng ta cũng giống bọn họ chứ, trông thì ngon mà không dùng được.”
“Ngươi nhầm rồi.”
“Mấy người bọn hắn không dùng được, nhưng cũng không ngon nghẻ.” Triệu Thanh Thanh lạnh lùng nói.
Đường Mộc xấu hổ cười cười, thản nhiên nói: “Tuy nói muốn thắng ngươi thật ra không khó, nhưng nếu muốn thắng thêm mấy người thì ta có chút không chịu nổi.”
“Hôm nay thật sự xui xẻo mà, vốn dĩ muốn thị uy, kết quả làm màu không thành lại bị phản tác dụng, đúng là đen đủi.”
“Sao, ngươi muốn chạy?” Triệu Thanh Thanh nghe ra ý tứ trong lời nói của Đường Mộc, lạnh lùng nói: “Ngươi chạy nổi sao?”
Lúc này những người khác cũng chắn hết đường chốn của Đường Mộc, trừ phi hắn có thể lên trời, bằng không thật sự chạy không được.
Đường Mộc khóe miệng giật giật, sầu lo nói: “Nữ nhân của Hạ Thiên đều lợi hại vậy sao?”
“Ngươi lại sai rồi.” Triệu Thanh Thanh hờ hững nói: “Người thật sự lợi hại đều không ở đây, nếu không các ngươi đã sớm bốc hơi khỏi nhân gian, đến cả hài cốt cũng không còn.”
Lời này cũng không sai, nếu như hiện tại là loại người coi mạng người như cỏ rác Dạ Ngọc Mị, Cơ Thanh Ảnh, thì đám người Đường Mộc vừa xuất hiện đoán chừng đã bị diệt; Hoặc là đám người quen nhìn sinh tử Mộc Hàm, Mị Nhi, Ngải Vy Nhi, chắc chắn sẽ chơi đùa một lát rồi sau đó sẽ xử lý sạch sẽ bọn hắn.
Cho nên là nữ nhân của Hạ Thiên, thật sự rất khủng bố, tốt nhất đừng dây vào.
Đáng tiếc, luôn có mấy đồ đần không tin tà, nhất định phải thử một lần.
“Được, ta đầu hàng.” Đường Mộc giơ cao hai tay lên, dáng vẻ giống như chịu thua.
Triệu Thanh Thanh biết tên này khẳng định muốn giở trò gì đó, chỉ là nàng cũng không sợ, trực tiếp lấy dây thừng đặc chế, chậm rãi đi tới.
Đường Mộc cũng thực sự phối hợp để Triệu Thanh Thanh trói hai tay lại.
Triệu Thanh Thanh không khỏi có chút nghi hoặc, rốt cuộc tên này muốn làm gì?
“Trói được chưa?” Đường Mộc cười hi hi, “Trói chắc chưa?”
“Ngươi muốn làm gì?” Triệu Thanh Thanh lạnh lùng nhìn Đường Mộc, “Đừng có mà giở trò, không bổ béo gì cho ngươi đâu.”
Đường Mộc nhếch miệng, nói với Triệu Thanh Thanh: “Chẳng nhẽ ngươi không phát hiện xung quanh không còn ai sao?”
Triệu Thanh Thanh giật mình, quay lại phát hiện sau lưng vậy mà không có một ai, lập tức thầm kêu không tốt.
Đường Mộc nhẹ nhàng giãy dụa liền xé đứt dây thừng, cười gằn nói: “Muốn dẫn các ngươi vào bẫy đúng là không dễ dàng gì.”
Khóe miệng hắn đột nhiên nhếch lên, “Có điều bây giờ trò chơi mới bắt đầu thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận