Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3694: Ta không cảm thấy hứng thú với những người xấu xí

“Ta rất ghét bị người ta cầm vũ khí chỉ vào.”
Hạ Thiên khó chịu nhìn Tề Phán Nguyệt: “Nếu ngươi không thu lại, ngươi cũng đừng trách ta đánh ngươi đấy.”
“Phán tỷ tỷ, ngươi mau cất dao lại đi.” Bạch Tiêm Tiêm nắm lấy tay cầm dao của Tề Phán Nguyệt, khiến cho nàng nửa tấc cũng không tiến lên được.
Nhất thời, Tề Phán Nguyệt không khỏi nhìn thẳng vào hai mắt Bạch Tiêm Tiêm. Tiểu cô nương kia nhìn có vẻ yếu đuối, không nghĩ đến khí lực lại lớn đến như thế. Nàng rõ ràng đã rèn luyện một thời gian dài, cơ bắp còn mạnh hơn nam nhân cùng tuổi, thế mà cũng đánh không lại nàng.
“Hừ.”
Tề Phán Nguyệt hậm hực cất dao lại, tinh thần hơi sa sút, khó chịu nói: “Trước kia ta đã thề, một ngày nào đó ta sẽ tự tay làm thịt tên tiểu tử kia, hơn nữa còn quang minh chính đại làm thịt hắn ta, khiến cho tất cả mọi người không còn lời nào để nói. Bây giờ ngươi giết hắn ta, ta còn báo thù như thế nào nữa chứ?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Đó là lời thề của ngươi, có liên quan gì đến ta.”
“Mẹ kiếp.” Tề Phán Nguyệt rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi nói đúng, chuyện này là ta sai. Ta xin lỗi. Tuy nhiên, ta rất không thích ngươi.”
“Ta cũng không thích ngươi.” Hạ Thiên bĩu môi: “Nói một cách chính xác, ta không thích người xấu xí.”
Tề Phán Nguyệt một lần nữa nổ máy xe, chạy lên biệt thự trên núi, miệng bất mãn nói: “Vậy thì tốt. Dù sao sau này mọi người cũng chẳng gặp nhau. Bây giờ phân rõ giới hạn cũng không tệ.”
Nửa tiếng sau, xe dừng trước một biệt thự trên đỉnh núi.
“Phán Phán, ngươi quay về rồi à.” Lão quản gia hiển nhiên đã sớm nhận được tin tức, đứng trước cửa chờ đã lâu.
Tề Phán Nguyệt dừng xe, sau đó lấy hành lý đằng sau đầu Hạ Thiên ra: “Này, hành lý của ta không phải gối đầu của ngươi.”
“Gối một chút cũng không cảm thấy thoải mái.” Hạ Thiên phàn nàn: “Sớm biết như thế, chi bằng để vợ Tiêm Tiêm ngồi đằng sau, ta gối lên đùi nàng ấy còn hay hơn.”
“Hạ lưu.” Tề Phán Nguyệt mở cửa cho Bạch Tiêm Tiêm, sau đó nắm tay nàng, nghiêm túc nhắc nhở: “Tiêm Tiêm, ngươi nhất định phải cẩn thận với loại người này. Hắn nhìn qua cũng chẳng phải loại người tốt lành gì, tâm tư không thuần.”
Bạch Tiêm Tiêm mỉm cười thay Hạ Thiên giải thích: “Phán tỷ tỷ, hắn là Tộc trưởng của chúng ta, cư xử rất tốt với ta.”
“Vợ Tiêm Tiêm, nàng không cần giải thích với nàng ta thứ gì.” Hạ Thiên xuống xe: “Đầu óc của nàng ta có vấn đề.”
“Đầu óc của ngươi mới là có vấn đề đấy.” Tề Phán Nguyệt kéo Bạch Tiêm Tiêm vào trong biệt thự, sau đó nói với lão quản gia: “Lâm gia gia, ngươi cho người ngăn hắn lại. Hắn chính là đồ biến thái.”
Lão quản gia nhìn thấy Hạ Thiên, có chút lúng túng nói: “Thật ngại quá, Hạ tiên sinh như thế nào lại là người xấu được.”
“Ta không nói hắn là người xấu, ta nói hắn là đồ biến thái.” Tề Phán Nguyệt lạnh giọng nói.
Thân ảnh Hạ Thiên lóe lên đến trước mặt Tề Phán Nguyệt, gạt tay nàng khỏi tay Bạch Tiêm Tiêm, sau đó ôm eo Bạch Tiêm Tiêm: “Ngươi mới là biến thái. Tiêm Tiêm là vợ tương lai của ta, ngươi tốt nhất đừng có suy nghĩ loạn thất bát tao.”
“Ta có suy nghĩ loạn thất bát tao?” Ánh mắt Tề Phán Nguyệt hơi thay đổi, rất nhanh nghiêm túc phản bác: “Ta có thể có suy nghĩ gì? Còn không phải suy nghĩ của ngươi không sạch sẽ, mới có thể suy bụng ta ra bụng người.”
Hạ Thiên nói: “Câu này để dành cho chính ngươi đi.”
“Ngươi! Được, ta không thèm nghe ngươi nói nữa.” Tề Phán Nguyệt tức điên lên, hừ một tiếng, sau đó đi thẳng vào biệt thự, không thèm nói thêm một câu với Hạ Thiên: “Ta đi tắm trước, những chuyện khác về sau hãy nói.”
Hạ Thiên quay lại nhìn Bạch Tiêm Tiêm: “Vợ Tiêm Tiêm, về sau nàng nên chú ý một chút nữ nhân này, đừng để nàng ta đến gần nàng.”
“Vì sao? Chẳng lẽ vừa rồi Phán tỷ tỷ đã làm sai điều gì?” Bạch Tiêm Tiêm không hiểu, cũng không biết vì sao Hạ Thiên và Tề Phán Nguyệt cứ nảy sinh xung đột. Hai người bọn họ rõ ràng không có ân oán gì mà.
“Không liên quan gì đến đúng sai.” Hạ Thiên cũng không giải thích nhiều, chỉ nhắc nhở: “Nàng cứ nghe lời của ta là được.”
Bạch Tiêm Tiêm gật đầu: “Được rồi, Thiên ca ca, ta nghe theo chàng.”
“Hạ tiên sinh, Bạch tiểu thư, hai người đã ăn sáng chưa?” Lão quản gia tiến lên hỏi thăm.
“Cảm ơn Lâm gia gia đã quan tâm, ta ăn rồi.” Bạch Tiêm Tiêm mỉm cười đáp lại một câu.
Hạ Thiên hỏi: “Cửu nha đầu đâu?”
“A, gia chủ đang ở thư phòng.” Lão quản gia cung kính đáp: “Lão gia, còn có Tứ tiểu thư và một vị khách quý cũng ở bên trong.”
Nói xong, lão quản gia đi trước dẫn đường, lượn quanh cả nửa vòng mới đến thư phòng lầu hai.
Trong phòng đã có bốn người ngồi sẵn.
Ngoại trừ A Cửu, Tề Ngữ Thi, còn có Tề lão gia và một nam nhân khí độ bất phàm.
“Ồ?” A Cửu đang định nói cái gì đó, nhìn thấy Hạ Thiên đi cùng Bạch Tiêm Tiêm, không khỏi có chút ngoài ý muốn: “Tại sao hai người lại đi chung thế?”
Bạch Tiêm Tiêm nhẹ giọng đáp: “Ban đầu ta đang ở lôi đài tỷ võ, về sau Thiên ca ca đến, đánh cho tên Lâm Tuấn Nghĩa một trận, ta cũng không ở lôi đài nữa. Về sau, chúng ta đi cùng Phán tỷ tỷ lên đây.”
“Phán tỷ tỷ?” A Cửu sửng sốt, lập tức hiểu ra: “Tề Phán Nguyệt đúng không? Nàng ấy đâu rồi?”
“Nàng ta đi tắm rửa rồi, lát nữa sẽ đến.” Hạ Thiên bước đến trước mặt A Cửu, ngồi xuống một nửa cái ghế còn lại của nàng.
A Cửu cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt, chỉ cười lạnh: “Tại sao ngươi lại biết người ta đi tắm?”
“Chính nàng ta nói.” Hạ Thiên lười biếng trả lời: ‘Cửu nha đầu, nàng phải tin vào phẩm vị của ta. Ta không cảm thấy hứng thú với những người xấu xí.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận