Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4124: Ta thích mấy tên bất tử ngớ ngẩn đi chết

“Thần tộc bất tử?”
Hạ Thiên bật cười, có chút trào phúng: “Vậy thì tốt quá. Ta thích nhất là để mấy tên bất tử ngớ ngẩn đi chết.”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Nữ nhân váy đen ngưng tụ thành hình người, nhưng chỉ có thể yếu ớt ngồi phịch xuống đất, quát hỏi: “Đắc tội Thần Dụ chúng ta, ngươi, còn có nữ nhân của ngươi cũng không có kết quả tốt.”
Hạ Thiên nghe xong, không khỏi lắc đầu: “Đám ngớ ngẩn các ngươi đúng là ngu xuẩn đến không có thuốc chữa.”
“Ngươi đang làm một chuyện ngu xuẩn, hơn nữa còn là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời.” Nữ nhân váy đen vùng vẫy một hồi nhưng vẫn bị ngân châm giữa mi tâm định trụ, không thể đứng dậy được, đành phải quát lớn với Hạ Thiên: “Đừng nói là địa tâm Thần tộc, cho dù là Hắc Xỉ nhất tộc chúng ta, cũng có thể diệt sát tất cả các ngươi.”
Hạ Thiên chẳng thèm ngó tới nàng ta, trực tiếp vạch trần: “Nếu các ngươi có bản lãnh đó, các ngươi đã sớm ra tay rồi, còn cần tiến hành mấy chuyện âm mưu quỷ kế này chi nữa.”
“Ngươi.”
Nữ nhân váy đen bị lời nói thẳng thắn của Hạ Thiên làm cho nghẹn họng.
“Đám ngu ngốc các ngươi, đầu óc đúng là có vấn đề thật.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, có chút khó chịu nói: “Rõ ràng còn có phương pháp tốt hơn, nhưng lại thích dùng cái cách ngu xuẩn nhất. Ngu xuẩn thì thôi đi, thiết lập cạm bẫy lại vừa ngu vừa chẳng thú vị. Ngươi nói đi, các ngươi còn có thể làm được cái gì?”
“Ha ha, ngươi đừng quá tự cho là đúng.” Nữ nhân váy đen bỗng nhiên cười khanh khách, ánh mắt tràn ngập ánh sáng quỷ dị: “Lần này ta đến đây, chẳng qua chỉ là muốn dò xét ngươi. Nếu cạm bẫy thành công, vậy thì bớt đi một chút công sức. Nếu không thành công, cũng có thể thu được một số tin tức từ ngươi. Lần sau gặp mặt, ta tất nhiên sẽ giết được ngươi.”
“Ngươi không có lần sau đâu.” Hạ Thiên nhếch miệng: ‘Lần này ngươi nhất định phải chết.”
Nữ nhân váy đen hừ lạnh một tiếng: “Ta đã nói rồi, Thần tộc sẽ không chết.”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy nữ nhân váy đen giống như giấy bốc lửa, nhanh chóng biến thành một đống tro tàn.
“Chơi trò hề này với ta à? Ngươi cho rằng ngươi có thể thoát khỏi con mắt của ta?”
Hạ Thiên nhếch miệng, lộ ra vẻ khinh thường, giữa ngón tay sáng lên một cây ngân châm, nhẹ nhàng bắn ra ngoài.
Bốp.
Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, giống như có thứ gì đó vỡ nát.
“A!”
Là một tiếng kêu thảm thiết. Một hạt châu màu đen hoa văn quỷ dị từ không trung rớt xuống, lăn trên mặt đất.
“Cái thứ gì thế?”
Tô Mộng Lệ vừa lúc đi tới, thuận tay nhặt lên, lắc đầu với Hạ Thiên: “Hạt châu này ở đâu ra thế?”
“Ngươi nói thử xem.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
Tô Mộng Lệ sửng sốt, không biết lời này của Hạ Thiên là có ý gì. Nàng liền nói chuyện của mình: “Ta đã giải quyết xong đám lâu la bên ngoài rồi.”
Nói xong, nàng lại quét mắt nhìn khắp gian phòng, cũng không phát hiện bóng dáng của nữ nhân váy đen: “Nữ nhân kia đâu rồi? Không phải ngươi để nàng ta chạy trốn chứ?”
Hạ Thiên im lặng.
“Không phải chứ. Nàng ta đã thật sự chạy trốn rồi?” Tô Mộng Lệ bất mãn trừng mắt với Hạ Thiên: “Với bản lãnh của ngươi, không nên như vậy chứ?”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ngươi cũng biết là không nên, thì nàng ta làm sao có khả năng trốn được.”
“Thế thì người đâu?” Tô Mộng Lệ lại nhìn trong phòng vài vòng, đừng nói bóng người, ngay cả thi thể cũng không có: “Cho dù ngươi hủy thi diệt tích, cũng phải còn chút cặn bã tro cốt mới đúng chứ. Không phải ngươi thấy dung mạo nàng ta xinh đẹp, liền thả nàng ta đi chứ. Ta thì thảm rồi. Thần Dụ bên kia rất nhanh sẽ biết được ta chính là nội gian. Đến lúc đó ta bị bọn họ truy sát, ngươi cũng không thể không giúp ta.”
“Đừng nói nhảm nữa.” Hạ Thiên khoát tay cắt ngang lời Tô Mộng Lệ, sau đó chỉ vào hạt châu trên tay nàng: “Nàng ta đấy.”
Tô Mộng Lệ thu hồi ánh mắt, yên lặng nhìn hạt châu trong lòng bàn tay. Quan sát cả nửa ngày, cuối cùng nàng cũng nhìn ra được một bóng người bên trong, chính là bộ dạng của nữ nhân váy đen.
“Đây chẳng lẽ là Nạp Hồn Châu?” Đầu óc Tô Mộng Lệ chuyển động, lập tức nghĩ đến một việc: “Ta đã sớm nghe đến thứ này. Nghe nói là một môn phái tu tiên thượng cổ nào đó, bởi vì môn nhân không cách nào ngưng tụ nguyên thần một cách bình thường, cho nên bọn họ không cách nào bước qua được Hợp Thế Kỳ. Vì thế, bọn họ liền sáng tạo ra biện pháp này, có thể ngưng hồn phách và linh khí cùng một chỗ, tạo thành hồn châu, thay thế nguyên thần, sau đó bước qua quan ải Hợp Thể Kỳ.”
“Có lẽ đúng, có lẽ không. Dù sao cũng chẳng phải là chuyện liên quan đến ta.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Nếu ngươi thích, ngươi cứ lấy.”
Tô Mộng Lệ mỉm cười nhận lấy, sau đó nói với Hạ Thiên: “Ta xin cảm ơn. Vừa lúc ta cũng muốn nghiên cứu một chút.”
Hạ Thiên hỏi: “Ngươi lấy thứ này thì làm được cái gì?”
“Trước kia, ta là phân thân của Cung chủ Thiên Cung, cảnh giới cùng hưởng với nàng ấy.” Tô Mộng Lệ phiền muộn nói: “Bây giờ tách ra, ta không thể trực tiếp sử dụng tu vi của nàng ta được nữa, tốc độ đường truyền có khi linh, có khi không linh. Cho nên, ta nhất định phải thừa dịp này củng cố cảnh giới của ta.”
Nàng bỗng nhiên nhìn Hạ Thiên, sau đó oán trách một câu: “Huống hồ ngươi lại không chịu giúp ta một tay, ta cũng chỉ có thể tự nghĩ cách mà thôi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Giúp ngươi không phải là không được. Nhưng sau khi giúp xong, ân tình giữa chúng ta xem như xóa bỏ.”
“Vậy thì thôi.” Tô Mộng Lệ mỉm cười: “Phần nhân tình này rất trân quý, giữ lại thì hay hơn.”
“Ngươi cứ tự nhiên.” Hạ Thiên từ chối cho ý kiến.
Tô Mộng Lệ lại nói: “Trong phòng này có rất nhiều khe nứt không gian, nếu không cẩn thận, nói không chừng sẽ bị phong bạo trong phòng nghiền nát. Nữ nhân kia dẫn ngươi vào đây chính là mục đích này?”
“Không biết, mà cũng không hứng thú muốn biết.” Hạ Thiên đánh giá khe nứt chung quanh: “Đúng là kỳ lạ. Trong này hẳn phải có khe nứt thông đến Tiên Vân đại lục mới đúng chứ.”
“Tiên Vân đại lục?”
Tô Mộng Lệ rất nhanh kịp phản ứng, lên tiếng: “Ý của ngươi là, nhóm người Dạ Ngọc Mị cố ý chuyển thông đạo đến Tiên Vân đại lục đến đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận