Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4021: Tuyệt đối đừng động vào cánh cửa kia

“Được rồi.”
Thạch Thuần nhếch miệng, sau đó bay lên đuôi cự phủ, dọc theo cán búa hướng lên trên.
Bành.
Đúng vào lúc này, cự phủ giống như khí cầu nổ tung, trong nháy mắt tiêu tán.
Thạch Thuần thiếu chút nữa từ trên không trung ngã xuống, nhưng Tô Bối Bối nhanh mắt đã kịp ôm lấy nàng mang về tiên đài.
“Đó là thứ gì thế?”
Tô Bối Bối hỏi.
Thạch Thuần lắc đầu: “Sắp sửa nhìn thấy hình dáng của đối phương, bỗng nhiên người liền không còn.”
“Cũng không biết là chạy trốn hay là vốn không có?”
Lam Y Nhân có chút do dự hỏi: “Có cần đuổi theo hay không?”
Tô Bối Bối cân nhắc một chút, sau đó lắc đầu: “Mục đích của chúng ta không phải đến đây trảm yêu trừ ma, mà là tìm nơi quan trọng, chính là cánh cửa thông đến Cực Tiên mộ, sau đó khởi động tam giới cộng minh mở ra cánh cửa đó.”
“Cũng đúng.” Lam Y Nhân tán đồng.
Chỉ có Thạch Thuần đang chơi vui, thoáng có chút không hài lòng, nhưng nàng cũng là người biết coi trọng đại cục, không giống như đại ma vương Hạ Thiên, một khi đã chơi hứng thì cái gì cũng không quan tâm.
“Vâng, Bối Bối tỷ, ta nghe theo ngươi. Ngươi là đội trưởng của tiểu đội chúng ta đấy.”
Thạch Thuần mỉm cười trả lời.
Không bao lâu sau, tiên đài đã rơi xuống dưới đáy, sương trắng dần dần phai nhạt, lộ ra cảnh tượng chung quanh.
Hiện tại, tiên đài đã biến thành một thang máy hình tròn. Sau khi ngừng một lát, nó lại tiếp tục rơi xuống phía dưới.
Lại thêm một khoảng thời gian nữa, thang máy cũng ngừng lại, phía dưới trống rỗng, giống như thùng gỗ bị rút mất đáy.
Ba người Tô Bối Bối rơi xuống.
Bên dưới là một thiên địa thuần trắng.
Trời màu trắng, đất màu trắng, sông núi màu trắng, ở giữa còn có một cánh cửa lớn màu trắng.
Nhưng màu trắng cũng không thống nhất, có cảm giác cấp độ, khiến cho ngươi nhìn một chút là phân biệt ra ngay.
Nhất là cánh cửa lớn màu trắng, trơ trọi giữa trời đất, cửa đóng thật chặt.
Giống như cánh cửa thần kỳ của Doraemon.
Ba người Tô Bối Bối rất nhanh an toàn rơi xuống đất.
Thạch Thuần nhịn không được hiếu kỳ, vừa rơi xuống đất đã chạy đến cánh cửa kia, vòng quanh trước sau vài vòng: “Cũng chỉ là cánh cửa thôi mà.”
“Tạo hóa xác thực rất thần kỳ.”
Lam Y Nhân cũng chậm rãi bước đến, sờ vào cánh cửa kia: “Không thể tưởng tượng nổi.”
Tô Bối Bối lặng lẽ quan sát bốn phía, cũng không thể vì không có nguy hiểm mà thả lỏng cảnh giác.
“Có chút không đúng.”
Một lát sau, Thạch Thuần bỗng nhiên sờ mũi, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.
“Có chỗ nào không đúng?”
Tinh thần Tô Bối Bối run lên, vội hỏi: “Ngươi phát hiện được gì sao?”
Lam Y Nhân cũng nhìn Thạch Thuần, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Thạch Thuần nghiêng đầu, có chút không hiểu: “Ta nghe Nhụy Nhụy tỷ nói qua, bí cảnh Quy Khư là thấp nhất, chỉ phát ra một bức tường ánh sáng, không phải một cánh cửa.”
“Chẳng lẽ nơi này là cạm bẫy?”
Lam Y Nhân cau mày: “Hay là chúng ta tìm nhầm chỗ?”
“Hẳn là không phải.”
Tô Bối Bối lắc đầu, lấy tấm bản đồ ra: “Hẳn là nơi này, không sai đâu. Về phần tại sao nó không giống như Ninh Nhụy Nhụy đã miêu tả, rất có thể là do nhóm người Dạ Ngọc Mị đã cải tạo, thuận tiện cho chúng ta thao tác.”
Thạch Thuần nghĩ tới một tin tức: “Điều này cũng có khả năng. Nhụy Nhụy tỷ đã nói qua, nàng ấy và anh rể cũng là vì bức tường kia nổ tung mới từ bí cảnh Quy Khư đi ra.”
Tô Bối Bối nói: “Nếu không có vấn đề gì, chúng ta thông báo cho Dạ Ngọc Mị, báo cáo chúng ta đã đến.”
Lam Y Nhân và Thạch Thuần đương nhiên không có ý kiến gì.
Bên trong bí cảnh Quy Khư, điện thoại khẳng định là không dùng được rồi. Dạ Ngọc Mị đã sớm chuẩn bị cho mỗi người một tấm truyền tin phù, có thể liên lạc với nhau bất cứ lúc nào.
Tô Bối Bối lấy truyền tin phù ra, rót linh khí vào.
Cả lá bùa phát sáng lên, chậm rãi bay lên, lơ lửng giữa không trung.
“Chuyện gì?”
Âm thanh lạnh lùng đặc biệt của Dạ Ngọc Mị vang lên.
Tô Bối Bối chậm rãi nói: “Chúng ta đã bình an đến nơi quan trọng của bí cảnh Quy Khư. Nơi này có cánh cửa màu trắng, cái gì khác cũng không có. Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Dạ Ngọc Mị thản nhiên nói: “Cứ ở yên đó chờ lệnh. Chờ tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng, ta sẽ thông báo cho các người.”
“Được.”
Tô Bối Bối đáp.
Dạ Ngọc Mị nói tiếp: “Trong cái túi mà ta đưa cho các người có đan dược. Bây giờ mọi người lấy ra uống vào, sau đó ngồi xuống điều tức, nhanh chóng tiêu hóa.”
“Được.”
Tô Bối Bối lấy tất cả đan dược trong cái túi ra, phân cho Lam Y Nhân và Thạch Thuần.
“Dạ tỷ tỷ, còn gì dặn dò nữa không?”
Thạch Thuần mỉm cười hỏi.
Dạ Ngọc Mị trầm ngâm một chút, sau đó trịnh trọng nhắc nhở: “Trước khi nhận được thông báo của ta, các ngươi tuyệt đối không được động vào cánh cửa đó.”
“Yên tâm đi.”
Tô Bối Bối đáp: “Ta sẽ quản Thạch Thuần.”
Thạch Thuần bất mãn nói: “Bối Bối tỷ, ngươi quản ta làm gì? Ta cũng không phải bị chứng tăng động, chẳng lẽ không có việc gì thì chơi với cánh cửa kia sao?”
Tô Bối Bối cũng không phản ứng đến nàng.
Rất nhanh liền kết thúc trò chuyện với Dạ Ngọc Mị.
Tô Bối Bối cất lá bùa, sau đó nghiêm túc nói với Thạch Thuần: “Ta hiểu ngươi rất rõ. Ngươi là cùng một mô hình khắc ra với Hạ Thiên. Bây giờ không phải là lúc nói đùa, vừa rồi ngươi nhất định có suy nghĩ lén mở cánh cửa đó.”
Thạch Thuần thấy tiểu tâm tư của mình bị vạch trần, không khỏi thè lưỡi.
“Y Nhân, ngươi hỗ trợ canh chừng nàng ấy.”
Tô Bối Bối dặn dò: “Dù sao, trước khi nhận được tin tức trả lời xác thực, cánh cửa này ai cũng không thể động vào.”
Bành.
Lời còn chưa dứt, một cây búa lớn bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, bổ vào cánh cửa kia thật mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận