Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2165. Lão yêu bà sắp xuất quan

“Ngươi yên tâm đi, từ trước đến nay, tố chất tâm lý của ta vẫn luôn tốt.” Y Tiểu Âm bình thản nói một câu như vậy, nàng bày ra vẻ khác người giống như Hạ Thiên, những chuyện kỳ quái gì cũng đều nhìn thấy qua, ngay cả chính nàng cũng đã trở thành một tu tiên giả trong truyền thuyết, thực sự không có gì có thể làm cho nàng ngạc nhiên cả.
“Vậy là tốt rồi.” Ứng Hiểu Nguyệt nói: “Lão yêu bà kia sắp xuất quan, ngươi có biết không?”
“Ngươi nói cái gì?” Y Tiểu Âm đột nhiên đứng dậy, kinh ngạc nhìn Ứng Hiểu Nguyệt: “Ai muốn xuất quan?”
Ứng Hiểu Nguyệt cười như không cười nhìn Y Tiểu m: “Môn chủ, ngươi phản ứng thái quá rồi, như vậy có chút không phù hợp với tính cách lạnh nhạt từ trước đến nay của ngươi.”
“Ngươi có chắc là biết mình vừa nói gì không?” Y Tiểu Âm lập tức khôi phục vẻ hờ hững, ngồi trở lại, chỉ là nhìn về phía Ứng Hiểu Nguyệt với ánh mắt sắc nét hơn.
“Tất nhiên là ta biết.” Ứng Hiểu Nguyệt bóp điếu thuốc: “Ta và người đều vào âm Y Môn từ nhỏ, được lão môn chủ một tay nuôi lớn. Nhưng người thực sự khống chế âm Y Môn vẫn luôn là lão yêu bà bất tử kia, cũng chính là tổ sư đã sáng lập ra môn phái của chúng ta. Hơn sáu mươi năm trước lão yêu bà đó bắt đầu bế quan, bảo là muốn phá vỡ giới hạn của con người, từ đó tu tiên đắc đạo.”
“Chuyện tổ sư sáng lập ra môn phái, bế quan trường sinh, tất cả người trong tổ chức đều biết chuyện này.” Y Tiểu Âm cau mày lại, nàng hơi có chút bất mãn nên ngắt lời đối phương: “Ngươi không cần nói những chuyện nhảm nhí đó.”
Ứng Hiểu Nguyệt hơi áy náy, sau đó nói tiếp: “Được, vậy thì nói vài chuyện mà ngươi không biết.”
“Ngươi biết tại sao trong môn có nhiều nữ hơn nam không?” Ứng Hiểu Nguyệt ngửa người ra sau: “Hơn nữa, từ nhỏ con gái đã được môn chủ cho dùng đủ loại nước thuốc, dược tề… Rèn luyện sức khoẻ, nhưng con trai thì không bao giờ cần phải làm như thế.”
Y Tiểu Âm không trả lời mà trực tiếp hỏi ngược lại: “Ngươi biết nguyên nhân?”
“Trước đây ta không biết, nhưng bây giờ ta đã biết.” Ứng Hiểu Nguyệt lại châm một điếu thuốc vừa mảnh vừa dài khác: “Hơn nữa kể từ khi biết nguyên nhân, ta đã tìm mọi cách để thoát khỏi âm Y Môn. Vì thế ta đã từng điên cuồng nhận nhiệm vụ, vì môn phái làm đủ cống hiến, kiếm đủ tiền. Cuối cùng, lão môn chủ cũng đồng ý để cho ta rời đi.”
Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Vậy thì từ nay ngươi nên cắt đứt với âm Y Môn, không nên có nửa điểm liên quan mới đúng.”
“Đúng, ta cũng muốn như vậy.” Ứng Hiểu Nguyệt cười khổ: “Đáng tiếc, có một số việc không phải ta muốn cắt đứt là có thể kết thúc. Ví dụ như lão yêu bà kia chắc chắn sẽ không buông tha cho ta, tất nhiên, nàng ta càng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Ồ?” Y Tiểu Âm không khỏi nghi hoặc.
“m Y Môn không phải là thiện đường. Bọn hắn nhận nuôi những đứa trẻ như chúng ta, ngoài việc để chúng ta liều mạng kiếm tiền cho nàng ta...” Ứng Hiểu Nguyệt dần dần lộ ra vẻ tức giận trên khuôn mặt: “Chính là muốn cơ thể của chúng ta, là vật chứa cho nàng ta cải lão hoàn đồng. Chúng ta chỉ là những con chuột bạch được nàng ta nuôi dưỡng mà thôi.”
Y Tiểu Âm vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, hỏi: “Ý của ngươi là gì?”
“Chẳng lẽ ngươi không nhớ sao, khoảng hai mươi năm trước, có mấy vị sư tỷ bị lão môn chủ dẫn đi gặp mặt lão yêu bà, từ đó thì biến mất.” Ứng Hiểu Nguyệt chế nhạo một tiếng rồi chỉ vào Y Tiểu Âm nói: “Ta nhìn ngươi chính là đang giả vờ. Thực ra, ngươi đã sớm đoán ra được đúng không. Nếu không ngươi nói tại sao từ mười mấy, hai mươi năm trước đã nghĩ đến việc thoát khỏi âm Y Môn.”
Đối với chuyện này, Y Tiểu Âm từ chối cho ý kiến, nàng không tỏ thái độ gì mà chỉ hỏi tiếp: “Ta thực sự không biết ngươi đang muốn nói cái gì. Đã nửa ngày rồi ngươi vẫn chưa nói tới trọng điểm. Năng lực giải thích của ngươi có vấn đề à?”
“Lão yêu bà kia có một nỗi chấp niệm không bình thường về trường sinh bất tử. Thật ra, nàng ta sáng lập ra âm Y Môn là để thực hiện giấc mộng đó của mình.” Ứng Hiểu Nguyệt hơi nổi nóng với thái độ của Y Tiểu m, nói: “Nếu như lão yêu bà đó tiếp tục bế quan trường sinh, hoặc dứt khoát chết ở trong đó, ta cũng không muốn liên quan gì đến âm Y Môn nữa, cũng sẽ không cần liên lạc với ngươi. Nhưng ta có tin tức xác thực, lão yêu bà ấy sắp xuất quan, hơn nữa rất có thể sẽ lại tìm chúng ta, tìm những con chuột bạch đã được âm Y Môn nuôi dưỡng cho nàng ta trong những năm qua.”
“Vậy ngươi đến tìm ta là vì xuất phát từ lòng tốt muốn nhắc nhở ta?” Y Tiểu Âm hỏi.
“Cũng không hẳn vậy.” Ứng Hiểu Nguyệt lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ta muốn cùng ngươi liên thủ để bảo vệ chính mình. Bây giờ ngươi nắm trong tay tập đoàn Thần Y, lại có một người chồng biến thái giúp đỡ, sẽ có sức liều mạng với lão yêu bà này. Mà ta, suốt những năm qua đều không rảnh rỗi, ta cũng tích góp được một phần lực lượng. Đến lúc ấy, lão yêu bà kia thực sự tìm đến cửa, chúng ta cũng không đến nỗi khoanh tay chịu chết.”
Y Tiểu Âm không khỏi rơi vào trầm tư, nàng không tin tưởng Ứng Hiểu Nguyệt cho lắm. Thật ra nàng đã sớm âm thầm điều tra chuyện liên quan tới tổ sư sáng lập ra âm Y Môn. Cũng bởi vì như thế, hơn mười năm trước nàng vì cái họ “m” này mà dùng phương thức cứu người với giá cao, điên cuồng vơ vét của cải. Sau đó chuộc lại tự do của bản thân từ tay lão môn chủ, chỉ là nàng vẫn cần phải tuân theo lệnh của âm Y Môn. Sau này, âm Y Môn trải qua nhiều lần biến cố, không hiểu sao lão môn chủ và một số đồng môn đều cùng nhau mất tích, mãi tới bây giờ, nàng mới nắm trong tay âm Y Môn.
“Cái gì mà tu tiên, trường sinh bất tử, tất cả đều là giả, đơn giản chính là nói lung tung.” Ứng Hiểu Nguyệt tiếp tục khuyên: “Nhưng vì có thể làm cho mình cải lão hoàn đồng, lão yêu bà này thực sự sẽ không từ thủ đoạn. Ngươi và ta liên thủ còn có thể giữ được mạng.”
Tuy nhiên, Y Tiểu Âm nghi ngờ động cơ Ứng Hiểu Nguyệt tìm mình. Rất có thể nó không đơn thuần như nàng tự nói. Mà bây giờ tu vi của nàng không thấp, cho dù tổ sư sáng lập ra môn phái thật sự tìm tới cửa, nàng cũng có thể tự tin nói rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Vài phút sau, Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Ta cần suy nghĩ một chút.”
“Tốt nhất là ngươi nên mau chóng đưa ra quyết định, ta sợ chuyện sẽ có biến cố.” Ứng Hiểu Nguyệt lại dập tắt điếu thuốc rồi chậm rãi đứng dậy: “Trong vòng ba ngày, nếu ngươi đã suy nghĩ kỹ thì trực tiếp liên hệ với ta. Chắc là ngươi biết cách rồi.”
Y Tiểu Âm gật gật đầu, không nói gì. Sau khi nhìn Ứng Hiểu Nguyệt đi xa, nàng mới chậm rãi nói một câu: “Tu tiên, trường sinh bất tử... đều tồn tại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận