Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3003: Về Giang Hải

Mấy ngày sau, A Cửu và Bạch Tiêm Tiêm đã phân công nhau một cách rõ ràng.
Bạch Tiêm Tiêm phụ trách điều chỉnh một vài thứ bên trong Ngọc Tiêu điện. Những thứ có giá trị đều được đóng gói mang đi, để Y Tiểu Âm và người của Thiên Đạo tổ nghiên cứu.
Về phần A Cửu, nàng cùng với đám người Tiêu Diễm Diễm, Hỏa Cửu Linh bắt đầu tiến hành cải tạo cấu tạo trên dưới bảy trọng thiên và cách cục tông môn. Thần Quang Trận không còn, cũng không cần thiết giữ lại quy định không vãng lai giữa các trọng thiên.
Cái gọi là thiên điều, A Cửu cũng quyết đoán cắt giảm. Sau khi tham khảo một số điều lệ luật pháp, nàng đã chế định một hệ liệt quy củ phù hợp với chủ nghĩa nhân đạo.
Hạ Thiên có chút nhàm chán. Có hai bà vợ bên cạnh, nhưng một người cũng không ăn được, trong lòng đúng là ngứa ngáy.
Nhưng việc Thiên giới là hắn đồng ý, chỉ có thể nói là gieo gió gặt bão thôi.
Qua ba ngày, mọi việc được sắp xếp thỏa đáng. Bạch Tiêm Tiêm đã di chuyển toàn bộ mọi thứ bên trong Ngọc Tiêu điện, tất cả được cất vào trong túi trữ vật, không cần cầm trong tay.
A Cửu cũng thuận lợi xác định trật tự mới của Thiên giới. Hạ Thiên là chúa tể duy nhất của Thiên giới nhưng lại chẳng quản lý, cũng không giữ chức vụ gì. Nàng và Bạch Tiêm Tiêm trở thành Thiên đế đệ nhất giới của Thiên giới. Về sau, cứ cách mười hai năm sẽ đổi một lần, nhiều nhất cũng chỉ kiêm nhiệm hai giới mà thôi.
Dưới Thiên đế có tứ đại Thiên Vương phụ trách sự vụ hàng ngày của Thiên giới. Tứ đại Thiên Vương đệ nhất giới chính là Từ Côn Luân, Ngô Bách Chương, Hỏa Cửu Linh và Tiêu Diễm Diễm.
Dưới Thiên Vương còn có Hộ pháp trưởng lão, cũng đều là những trưởng lão có danh vọng, có thực lực của các đại tông môn trước kia. Trong đó, nhìn quen mắt nhất cũng chỉ có Tiêu Chính Dương.
Các chức nghiệp khác, A Cửu cũng lười sắp đặt, liền giao cho các Thiên vương khác đi làm.
Về phần các đại tông môn, nàng vẫn giữ lại như cũ, nhưng cũng không hạn chế nghiêm ngặt như trước. Đệ tử trong môn có thể tự do đi lại, giao lưu lẫn nhau, không hề có bất kỳ trở ngại.
Đồng thời, Thiên giới cũng sẽ rộng mở với các tông môn giới thế tục trên trái đất. Chẳng những định kỳ tổ chức đại hội thăng tiên, còn thường xuyên thu hút những tu tiên giả có thiên phú cao, trọng điểm tiến hành bồi dưỡng, không còn cái kiểu thí luyện cẩu thí lúc trước nữa, mặc cho hạt giống tu tiên chém giết lẫn nhau.
Trong đó, Chung Nam Sơn trở thành đối tượng trọng điểm chiếu cố đầu tiên của Thiên giới. Ai bảo long mạch ở đó do đích thân Hạ Thiên điểm hóa, tuyệt đối là người một nhà.
Sau khi làm xong tất cả mọi việc, A Cửu quyết định cùng với Bạch Tiêm Tiêm và Hạ Thiên về Giang Hải.
“Được rồi, các ngươi cần chi phải đưa đưa tiễn tiễn chứ.” Hạ Thiên kéo A Cửu và Bạch Tiêm Tiêm, bất mãn nói với đám người đằng sau.
Tiêu Diễm Diễm mỉm cười, hơi trêu chọc: “Ngươi là chúa tể Thiên giới, đương nhiên phải tiễn ngươi rồi. Nếu không, về sau ngươi làm khó dễ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Giày thì có gì tốt mà mang.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Mặc dù dung mạo ngươi không dễ nhìn, nhưng chân của ngươi cũng không tệ lắm, tốt nhất không nên mang giày.”
“Nếu ngươi đã có ham mê như vậy, về sau ta sẽ không không mang nữa.” Tiêu Diễm Diễm nghe xong, lập tức cởi giày, vớ lưới cũng cởi luôn, lộ ra mũi chân tự nhiên, đích thật rất đẹp.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta không phải, ta không có, ngươi đừng có ăn nói lung tung.”
“Được rồi, ai mà không biết bản tính sắc lang của ngươi, ngươi còn che giấu làm gì.” A Cửu tức giận mắng Hạ Thiên một câu, sau đó nói: “Nhưng cũng không cần thiết phải đưa tiễn nữa đâu. Bây giờ chúng ta qua lại cũng không còn chướng ngại nữa.”
Tiêu Diễm Diễm dứt khoát gật đầu: “Cũng đúng, vậy thì không tiễn nữa.”
Chúng đệ tử Thiên giới đứng yên trong đám mây, đưa mắt nhìn ba người Hạ Thiên bay về phía cánh cửa lớn màu vàng óng.
Từ Côn Luân đứng đằng sau, dường như muốn nói cái gì đó, cuối cùng liếm môi một cái không nói thêm câu nào.
“Cửu nha đầu, nàng không tạm biệt cha của mình sao?” Hạ Thiên mỉm cười hỏi.
A Cửu thản nhiên nói: “Không cần, ta đã nói chuyện với ông ấy rồi, mọi việc cũng đã hiểu rõ, nhưng trước khi tìm lại được mẹ ta, ta sẽ không nhận ông ấy đâu.”
Hạ Thiên cười một tiếng: “Chuyện kế tiếp, chẳng lẽ Tiểu A Cửu đi tìm mẹ?”
“Chuyện kế tiếp là mau chóng giải mã số cổ thư kia.” A Cửu tức giận trừng Hạ Thiên một cái: “Y tỷ tỷ hẳn có thể hiểu một chút, lần trước Dạ Ngọc Mị đã truyền lại cho nàng một số phương pháp giải mã.”
“Cũng đúng, ta cũng hơi nhớ vợ Y Y rồi.” Hạ Thiên ngóc đầu nhìn lại: “Ôm nàng ấy thật thoải mái, nhưng vợ Y Y không đủ nhiệt tình, đó là một khuyết điểm rất lớn. Cửu nha đầu, nàng hãy dạy cho nàng ấy một chút.”
“Câm cái miệng ngươi lại.” Sắc mặt A Cửu phiếm hồng, cảm thấy tên lưu manh này càng lúc càng không kiêng kỵ: “Có thể bớt nói mấy chuyện này hay không?”
Hạ Thiên nghiêm túc hỏi lại: “Loại nào?”
“Mặc kệ ngươi.” A Cửu không bị mắc mưu. Hắn có thể kéo mấy chuyện này mãi không dứt.
Bạch Tiêm Tiêm vẫn đang tập trung nghe hai người nói, dường như hoàn toàn nghe không hiểu hai người đang nói chuyện gì.
Vượt qua cánh cửa lớn màu vàng óng, ba người xuất hiện trên đỉnh núi tuyết.
Nơi này không có gì thay đổi, vẫn băng tuyết bao trùm như cũ, trên dưới bạc trắng.
Nhưng người leo núi trở nên ít hơn, khả năng là có liên quan đến phong tuyết càng lúc càng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận