Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2245. Hình như có người bay

Người này mặt mũi thuộc dạng phổ thông, nhìn qua đại khái chừng ba mươi lăm tuổi, mặc trường sam và quần dài, trên đầu còn đội thêm mũ lưỡi trai, hắn thuộc kiểu người lẫn vào giữa đám đông cũng không ai nhận ra được.
Hạ Thiên khinh thường liếc người này một cái, uể oải nói: "Ngươi có phải họ Chu hay không, liên quan gì đến ta."
"Ngươi có bị bệnh không vậy, bây giờ đã là thời đại nào rồi, loại kịch bản cũ rích như này mà vẫn dùng?" Thạch Thuần kịp phản ứng, kéo Hầu Ny Tử Di lại, trừng mắt nhìn người kia, "Biến đi nhanh lên, nếu không ta đánh ngươi."
Nam nhân đội mũ lưỡi trai không có ý định dừng lại, ngược lại rống càng lớn tiếng: "Thế nào, các ngươi làm ra thì được, còn không cho ta nói."
Phương Viên không biết tình huống như thế nào, co rúm lại, không dám nói gì.
"Vị đại thúc này, ánh mắt ngươi có vấn đề đi." Lúc này, Hầu Ny Tử Di cũng lấy lại tinh thần chạy đến, nhịn không được nói với người kia: "Chúng ta là ba người cùng đi vào, vị nam nhân này là anh rể của bạn ta, cứ coi như là ngươi muốn ăn vạ thì tốt nhất cũng nên tìm hiểu rõ tình hình trước đã rồi nói tiếp.”
"Đôi cẩu nam nữ các ngươi, thế mà còn có mặt mũi để nói!" Nam nhân đội mũ lưỡi trai nghe nói như thế càng thêm tức giận, "Thế mà là ba người cùng một người nam nhân mướn phòng, quả thật thấp hèn! Nhanh cùng ta về nhà! Nếu không sẽ đánh gãy chân của ngươi."
Lúc này, không biết từ nơi nào xuất hiện bốn năm nam thanh niên có chút cường tráng, lập tức vây lại bốn người Hạ Thiên.
"Đúng đấy, câu dẫn nam nhân còn nói mình có lý!"
"Hắn ta đối với các ngươi tốt như vậy, các ngươi thế mà còn vượt quá giới hạn!"
"Chạy tới nơi này mướn phòng, phi, thật đúng là không biết xấu hổ!"
“Bắt tất cả về, chỉnh đốn lại bọn chúng!"
"..."
Không thể không nói nhóm người này diễn thực sự không đạt tiêu chuẩn, bọn hắn cũng không rõ nên nhắm vào nữ nhân nào, đành phải lập lờ. Chẳng qua đối với loại chuyện này, chỉ cần rống lớn tội danh ra là được, về phần là người nào liên quan đến chuyện này, quần chúng sẽ tự mình suy diễn.
“Phim trường này cũng khá lớn đấy, hẳn là tốn không ít tiền đi." Thạch Thuần chẳng những không có sợ hãi, ngược lại còn nở nụ cười, "Còn có thủ đoạn nào khác không, cùng ra một lượt hết đi."
Nhân viên lễ tân khách sạn nhìn thấy tình huống này, không khỏi gọi điện thoại cho quản lý, bảo vệ ngoài cổng nghe được động tĩnh cũng đi vào đại sảnh.
"Làm gì, đây là việc nhà chúng ta, các ngươi tốt nhất đừng có mà nhúng tay vào!"
Nam nhân đội mũ lưỡi trai vừa nhìn thấy bảo vệ, lập tức rống lên với bọn họ, "Khách sạn của các ngươi cũng có trách nhiệm, ta sẽ đem chuyện này phát lên mạng, khiến cho khách sạn tiếng xấu lan xa!"
Mấy người bảo vệ không khỏi chần chờ, nói thật thì trong khách sạn đã có xảy ra không ít sự việc bắt gian như này, bình thường khách sạn cũng sẽ khiêm nhường mà xử lý loại chuyện này, tốt nhất là chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hoá không có, loại chuyện này căn bản nói không rõ ràng, một khi dính vào liền dễ dàng dẫn đến rất nhiều rắc rối.
Lúc này, lại có thêm không ít người xem náo nhiệt vây tới, trong đại sảnh lập tức rất rối loạn.
"Nếu như có chuyện gì, các ngươi đi ra bên ngoài thương lượng được không?" Một người bảo vệ khách sạn bảo an trong số đó nói: "Các ngươi ở đây cãi lộn sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của khách sạn."
Nam nhân đội mũ lưỡi trai thái độ khá là phách lối, không ngừng kêu ầm lên: "Hôm nay cái sự việc này không giải quyết xong, mấy người đừng có nghĩ đi được, khách sạn các ngươi cũng đừng nghĩ có thể rũ bỏ sạch sẽ. Nếu như không có biện pháp tốt, ta tuyệt đối sẽ không cứ cho qua như vậy."
"Ta căn bản cũng không có quen biết ngươi, cũng không là gì của ngươi cả." Hầu Ny Tử Di cũng có chút hoảng, nhằm vào tên nam nhân đội mũ lưỡi trai kia mà nói: "Các ngươi còn không rời đi, ta liền báo cảnh sát!"
"Báo cảnh sát, ngươi còn có mặt mũi báo cảnh sát." Nam nhân đội mũ lưỡi trai đưa tay liền đoạt lấy điện thoại của Hầu Ny Tử Di, chỉ về phía nàng giận dữ hét lên: "Ngươi cái đồ không biết xấu hổ, có lá gan lén lút với nam nhân, ta đánh chết ngươi.”
"Anh rể, cái người này đến cùng là muốn làm gì?" Thạch Thuần có chút phiền, hỏi Hạ Thiên: "Ngươi hỗ trợ giải quyết chuyện này đi, ta còn muốn tắm rửa đi ngủ đấy, không muốn lãng phí thêm thời gian ở nơi này."
Hạ Thiên với dáng vẻ việc này không liên quan đến mình, uể oải nói: "Ngươi tự mình giải quyết chẳng phải được rồi sao."
"Nhưng mà ta là nữ nhân, sao có thể bạo lực như vậy chứ." Thạch Thuần liền vội vàng lắc đầu, cố ý làm ra bộ dáng nhu nhược: "Ngươi là anh rể của ta, người này vừa rồi cũng nói xấu ngươi, mắng ngươi cùng Ni Ni là đôi cẩu nam nữ."
Nam nhân đội mũ lưỡi trai chỉ tay vào Hạ Thiên mắng: "Tiểu tử nhà ngươi dám có gan câu dẫn vợ của ta, mọi người đánh chết tên này cho ta... Ách!"
Ầm!
Lời còn chưa nói hết, miệng người này nháy mắt bị đá một cú tàn bạo, răng hòa với máu tươi rơi đầy đất, người cũng bay ra ngoài, rơi vào cái ao ở trước cửa khách sạn.
Những người vốn dĩ còn đang cãi nhau nháy mắt lặng ngắt như tờ, cả đám người mà nam nhân đội mũ lưỡi trai mang tới đều trừng to mắt, khắp khuôn mặt đều bộc lộ vẻ khó có thể tin được.
"Vừa rồi, ngươi nhìn thấy không?"
"Hình như có người bay, bay ra ngoài rồi?"
"Tiểu tử này đá bay Chu ca ra ngoài rồi."
"Làm sao có thể, hẳn là hoa mắt đi."
"..."
Sau đó, những người này liên tiếp đều bị đạp bay ra ngoài, trong đại sảnh lập tức an tĩnh lại.
"Đã giải quyết xong." Hạ Thiên làm bộ như không có việc gì.
"Bây giờ không có chuyện gì rồi."
“Anh rể, ngươi đây cũng quá nhanh gọn thô bạo đi." Thạch Thuần sững sờ một giây đồng hồ, rất nhanh cũng khôi phục bình thường: "Có điều, đây cũng là tác phong quen thuộc của ngươi, nhìn nhiều rồi thì cũng không thấy có gì lạ cả."
Phương Viên cùng Hầu Ny Tử Di vẫn còn ở trong trạng thái khiếp sợ, một hồi lâu vẫn chậm chập chưa lấy lại được tinh thần.
Bảo vệ khách sạn cùng nhân viên lễ tân cũng là hai mặt nhìn nhau, không biết nên bày vẻ mặt gì.
"Kệ đi, trở về phòng tắm rửa đi ngủ." Thạch Thuần đánh ngáp một cái, liền đi tới thang máy, hướng Phương Viên cùng Hầu Ny Tử Di nói: "Hai người các ngươi còn ngốc ra đấy làm gì, còn không mau đến đây."
Thang máy dừng ở lầu tám, ba người nhóm Thạch Thuần cộng thêm cả Hạ Thiên, cùng đi ra khỏi thang máy, chẳng qua là đi hướng khác nhau.
Không biết là vì nguyên nhân gì khác, Thạch Thuần đặt cho ba người các nàng mỗi người một gian phòng, mà lại cách nhau có chút xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận