Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3884: Ta là người luôn biết nói đạo lý

Núi tuyết.
Nhà gỗ.
Lúc này, Hạ Thiên và Triệu Vũ Cơ đang nói chuyện thật sự.
Ngoại trừ trao đổi tin tức bên ngoài, cả hai bắt đầu bàn đến chuyện ánh sáng quỷ dị trên ngọn núi tuyết vừa rồi.
“Chồng, chàng có biết vừa rồi luồng ánh sáng quái lạ đó đến từ chỗ nào không?”
Triệu Vũ Cơ đã mặc quần áo xong, còn pha cho Hạ Thiên một bình trà, thản nhiên hỏi.
Hạ Thiên lười biếng gối đầu lên ngực Triệu Vũ Cơ: “Chính là đến từ Tiểu Tiên Giới.”
“Chàng biết sao?”
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Vũ Cơ hiện lên vẻ ngoài ý muốn.
“Vừa nhìn là biết.”
Hạ Thiên hờ hững nói.
Triệu Vũ Cơ mỉm cười, biểu hiện nghiêm túc lại mấy phần: “Vậy chàng có biết nó đến như thế nào không? Từ chỗ nào của Tiểu Tiên Giới thẩm thấu xuống không?”
Hạ Thiên nghe nàng hỏi, rốt cuộc sinh lòng hiếu kỳ: “Vợ đại yêu tinh, nàng muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng không được sao? Nói chuyện với ta mà còn quanh co lòng vòng.”
“Nói thẳng với chàng?”
Triệu Vũ Cơ mỉm cười, xoa đầu Hạ Thiên: “Chàng sẽ chăm chú lắng nghe sao?”
“Lời của nàng nói, ta nhất định sẽ lắng nghe.”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ta là người như thế nào, mọi người còn không rõ ràng sao? Ta không phải là người không biết nói đạo lý.”
Triệu Vũ Cơ cưng chiều nhìn Hạ Thiên, chậm rãi nói: “Chàng hẳn nhớ Thiên Ngoại Thiên của Tiểu Tiên Giới chứ.”
“Nhớ.”
Hạ Thiên nói: “Không phải là chỗ ở của Huyền Dương Tiên Đế sao?”
Lại bổ sung một câu: “Khi muội muội chân dài giả mạo âm Hậu, cũng đã vây Cửu nha đầu bên trong một cái trận rách nát.”
“Đúng, trận pháp ở Thiên Ngoại Thiên rất nhiều, hơn nữa còn nhiều đến không cách nào tưởng tượng được.”
Triệu Vũ Cơ mỉm cười, nói tiếp: “Nhất là tàng thư phòng. Ta và Dạ Ngọc Mị đã đọc gần một nửa sách ở đó, phát hiện phần lớn văn tự chúng ta đều không biết.”
Hạ Thiên nói: “Các nàng không tìm vợ Y Y sao? Nàng ấy nghiên cứu sách thuốc cổ, quen thuộc với rất nhiều đồ án và chữ viết.”
“Chúng ta cũng đã tìm Y Tiểu m, nhưng nàng ấy cũng không biết, nhưng nàng ấy cũng đã sao chép lại một phần, chậm rãi nghiên cứu.”
Triệu Vũ Cơ mỉm cười giải thích thay Y Tiểu Âm một câu.
“Vợ đại yêu tinh, vợ Y Y không biết, nàng có thể tìm người khác để hỏi mà.”
Hạ Thiên hoàn toàn không có hứng thú đối với chuyện này: “Mọi người cũng có thể mang những quyển sách đó đến Tiên Vân đại lục. Thần Tiên Tỷ Tỷ, còn có vợ nữ hoàng, bọn họ nhất định có cách giải mã.”
“Truyền không được.”
Triệu Vũ Cơ nói: “Chúng ta và phía Tiên Vân đại lục đã mấy ngày không trao đổi tin tức rồi.”
“Vợ đại yêu tinh, tại sao lại như vậy?” Hạ Thiên hỏi.
Nhóm người Nguyệt Thanh Nhã mang đảo Thần Tiên và chúng nữ đến Tiên Vân đại lục cũng không phải di dân, cũng không phải tránh họa, chỉ là vì để Hạ Thiên tập trung hơn cho việc tu luyện, bớt tiêu tinh lực vào người nữ nhân của mình.
Nhưng Hạ Thiên vốn là hạt giống phong lưu trời sinh, làm sao cũng không để bụng việc tu luyện, lại càng ưa thích cuộc sống hưởng thụ tùy tâm sở dục.
Hết lần này đến lần khác, công pháp thần kỳ Nghịch Thiên Bát Châm, phối hợp với băng hỏa linh thể, vừa lúc lại là môn tu luyện song tu tuyệt hảo.
Cho nên, mâu thuẫn chính là ở chỗ này.
Muốn tu luyện nhanh, Hạ Thiên nhất định phải kết giao với nhiều mỹ nữ, từ đó song tu tăng lên.
Tuy nhiên, với tính tình lười nhác của Hạ Thiên, đoán chừng mỗi ngày hưởng thụ với mỹ nữ là thật, tu luyện một chút cũng không để bụng.
Nguyệt Thanh Nhã và Cơ Thanh Ảnh đã rất lo lắng, biết tiếp tục như vậy nhất định là không được.
Mặc dù các nàng dựa vào song tu cùng Nghịch Thiên Bát Châm của Hạ Thiên, cảnh giới tăng lên đến Độ Kiếp Kỳ, nhưng dù sao cũng không có căn cơ. Hơn nữa, mặc kệ là Tiên Vân đại lục hay là trái đất, cả hai đều không có công pháp thần thông Độ Kiếp Kỳ tương ứng phối hợp.
Điều này đồng nghĩa với việc một quan viên hữu danh vô thực, chỉ có cái xác rỗng mà không có thực quyền tương ứng.
Điều duy nhất để dựa vào chính là Nghịch Thiên Bát Châm của Hạ Thiên, nhưng hắn lại chậm chạp không đột phá đệ bát châm. Cho nên, nhóm người Nguyệt Thanh Nhã mới thương lượng với nhau, đưa ra quyết định di cư đến Tiên Vân đại lục.
Đồng thời phái người ở lại trái đất, nói là âm thầm tương trợ nhưng thật ra là giám sát biến tướng.
Cho nên, mỗi ngày bọn họ đều liên lạc tin tức với nhau, đồng bộ tin tức song phương, thuận tiện chế định đợt kế hoạch tiếp theo.
Gần đây, con đường mà bọn họ âm thầm tạo ra lại không dùng được. Hơn nữa, các nơi trên thế giới còn xuất hiện thiên tượng vô cùng quỷ dị.
Triệu Vũ Cơ và Dạ Ngọc Mị đã thương lượng với nhau, một người đi điều tra thiên tượng, một người đến tìm Hạ Thiên.
Đúng vào lúc này, Tiểu Tiên Giới bỗng nhiên sáng lên ánh sáng quỷ dị.
“Chàng rốt cuộc cũng biết cách tập trung rồi sao?”
Triệu Vũ Cơ nhìn biểu hiện của Hạ Thiên, mỉm cười hỏi
Hạ Thiên bất mãn đáp lại: “Vợ đại yêu tinh, nàng đừng có nói nhảm. Nàng nên nói tiếp đi.”
“Chàng có nhớ cái hộp âm nhạc trong phòng đó không?”
Triệu Vũ Cơ vẫn như cũ, không nóng không vội.
“Hộp âm nhạc?”
Hạ Thiên sửng sốt một chút, cũng không phải là không nhớ rõ, mà là cảm thấy lạ vì sao Triệu Vũ Cơ lại nhắc đến cái hộp này.
Khi đó, Hạ Thiên đến Tiểu Tiên Giới là để cứu A Cửu.
Sau khi làm thịt tên Tiên Đế cẩu thí, hắn đã thay Tiểu Tiên Giới hóa giải nguy cơ sụp đổ.
Trong căn phòng của Huyền Dương Tiên Đế xác thực có một cái hộp âm nhạc quỷ dị. Lúc đó, hắn đã có cảm giác nó không phải đồ trên trái đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận