Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4047: Ta tặng nàng thứ còn tốt hơn cả kim cương

Người kia rất nhanh lấy lại tinh thần, gào to với Hạ Thiên: “Chỉ cần sát vụ vẫn còn, ta có thể ngưng tụ vô số cái đầu, ngươi giết không bao giờ hết… Hả?”
Lời còn chưa nói hết, hắc vụ cuồn cuộn bỗng nhiên nhanh chóng thu lại, sau đó tự động giúp hắn ta ngưng tụ trở về.
Sau đó, hắn ta giống như đạn pháo, bị nắm đấm Hạ Thiên đánh bay ra ngoài.
Người kia nặng nề rơi xuống đất sâu ba trượng, thiếu chút nữa bị chôn sống.
“Không thể nào.”
Người kia chật vật từ dưới đất bò lên, mở to mắt nhìn Hạ Thiên, ánh mắt không thể tin nổi: “Tại sao ngươi lại thay đổi được vụ sát chi khu của ta?”
“Ta chẳng quan tâm cái gì là vụ sát hay là nước.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Trên bản chất cũng đều là thứ giống nhau mà thôi, tên là gì cũng vô dụng.”
Người kia vẫn không cách nào tiếp nhận, chỉ vào Hạ Thiên mà nói: “Tại sao ngươi lại có thể trốn ra khỏi Túy Thi Kén của ta?”
“Bởi vì ta không có vào đó.”
Hạ Thiên nhếch miệng nói.
“Không vào?”
Người kia hoàn toàn không nghĩ đến đáp án lại là như vậy, lập tức lắc đầu: “Không thể nào, trước đó Túy Thi Kén của ta đã bắt được ngươi. Nếu ngươi không vào, vì sao ngươi mãi cũng không thấy xuất hiện, còn tùy ý để ta ngược sát nữ nhân của ngươi.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Tên ngốc ngươi đúng là vô sỉ, rõ ràng vợ Vô Song chỉ đối phó qua loa với ngươi mà thôi. Nếu nàng muốn giết ngươi, một kiếm là được.”
“Không sai.”
Tô Vô Song thản nhiên đáp.
“Ha ha ha, đúng là cuồng không biên giới.”
Người kia hơi sửng sốt một chút, sau đó lộ ra vẻ trào phúng: “Mặc dù ta không biết các ngươi đang bày trò gì, nhưng trước mặt thực lực tuyệt đối, hai người các ngươi khó mà thoát khỏi cái chết.”
“Câu nói này không thích hợp cho ngươi nói.”
Hạ Thiên mỉm cười, giữa ngón tay sáng lên một cây ngân châm, chậm rãi đâm về phía mi tâm người kia: “Thích hợp với loại ngu ngốc như ngươi nhất vẫn là đi chết đi.”
“Vậy ta sẽ thử một chút, xem rốt cuộc hươu chết vào tay ai.”
Người kia cũng lửa giận tăng vọt, song chưởng mang theo sát khí cuồn cuộn chụp về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên nghiêm túc cải chính: “Hươu là vô tội, là ngươi chết mà thôi.”
Kén màu đỏ hóa thành sợi dây đỏ, sắc bén vô cùng cắt về phía Hạ Thiên, dường như muốn cắt nát hắn thành từng khúc.
“Đi cho ta… phốc.”
Người kia đột nhiên há miệng phun ra kiếm khí, chỉ là còn chưa thành hình, kiếm khí đã biến thành tâm huyết bắn tung tóe ra ngoài.
Ngân châm của Hạ Thiên đã đâm vào mi tâm của hắn ta.
“A!”
Người kia kêu thảm một tiếng, cảm nhận sát khí bên trong cơ thể không thể rút về: “Không, không.”
Một lát sau, một luồng ánh sáng nhỏ màu đỏ từ lông mày người kia bay ra.
Vù.
Tô Vô Song trừng mắt, lập tức lách mình, một kiếm chém về phía luồng ánh sáng kia.
“Các ngươi không được… Á!”
Bên trong luồng ánh sáng vang lên một tiếng kêu thảm, sau đó vỡ ra thành hai mảnh, lộ ra thứ đồ vật bên trong.
Ngón giữa và ngón trỏ tay trái Hạ Thiên nhanh chóng kẹp lấy vật kia.
Đó là một mảnh vỡ tinh thạch nhỏ, khoảng chừng hạt gạo.
“Đây là mảnh vỡ tinh hạch?”
Tô Vô Song nhìn thấy vật kia, không khỏi kinh hô một tiếng.
“Có chút kỳ quái, nó không giống mảnh vỡ ý chí trái đất.”
Hạ Thiên nhìn mảnh vỡ trong lòng bàn tay: “Ngược lại có chút giống với cái khối đã đào tẩu kia.”
Tô Vô Song không hiểu hỏi: ‘Là cái nào?”
“Không quan trọng.”
Hạ Thiên cầm mảnh vỡ đưa cho Tô Vô Song: “Vợ Vô Song, cho nàng này.”
“Cho ta?”
Tô Vô Song sửng sốt: “Chàng xác định?”
Hạ Thiên làm ra vẻ đương nhiên: “Thế nào? Nàng không muốn?”
“Không phải.”
Tô Vô Song nhất thời không biết nên nói cái gì, một lát sau mới lên tiếng: “Thứ này cực kỳ hiếm, cho dù ở Tiên Vân đại lục ta cũng chỉ nghe nói qua, chứ chưa hề nhìn thấy qua. Ngươi khẳng định cho ta?”
Hạ Thiên hờ hững đáp: “Đương nhiên, ta nói tặng cho nàng thì chính là của nàng.”
“A, thật ra chàng có đưa cho ta, ta cũng không dùng đến.”
Tô Vô Song cười khẽ hai tiếng, có chút tự giễu: “Ta không giống như người kia, có thể khảm nó vào trong cơ thể.”
“Nữ nhân các nàng không phải thích mấy thứ lấp lánh sao?”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Dù sao cái này cũng tốt hơn kim cương mà.”
Tô Vô Song có chút không nói nổi Hạ Thiên: “Chẳng lẽ chàng định xem thứ này là kim cương mà tặng ta?”
“Không phải sao?”
Hạ Thiên cười nói: “Nó không phải là mảnh vỡ ý chí trái đất, vậy thì nó vô dụng đối với ta. Hiện tại nàng cũng không cần đến, cho nên xem nó giống như kim cương cũng được mà.”
Tô Vô Song: “…”
Hạ Thiên thấy Tô Vô Song không có phản ứng, liền nói tiếp: “Nàng không cần thì để ta cho Thanh Thanh nha đầu, hoặc Tiểu Lý Ngư, hoặc Tiêm Tiêm.”
“Ta cũng không nói ta không muốn mà.”
Tô Vô Song đoạt lấy mảnh vỡ trong lòng bàn tay Hạ Thiên, sau đó bỏ nó vào trong một bình sứ nhỏ.
Hạ Thiên nhìn thấy, cười nói: “Vợ Vô Song, ta cho nàng thứ còn tốt hơn cả kim cương, có phải nàng nên thưởng ta một chút hay không?”
Tô Vô Song tức giận nói: “Chàng đang suy nghĩ chuyện xấu gì đấy?”
“Không phải chuyện xấu, mà là chuyện tốt.”
Hạ Thiên mỉm cười.
“Chàng cảm thấy nơi này là chỗ để làm mấy chuyện đó sao?”
Tô Vô Song liếc mắt.
Hạ Thiên trong nháy mắt bắt được tin tức mấu chốt trong lời nói của Tô Vô Song: “Vợ Vô Song, ý của nàng không ở nơi này là được, đúng không?”
“Ta không có nói, chàng đừng có nghĩ lung tung.”
Tô Vô Song biết tính cách của Hạ Thiên, lập tức phủ nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận