Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3661: Ta đang định ném hắn ta xuống hồ đây

“Cái này ta cũng không có hứng thú.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Nếu tiếp theo vẫn không có tin tức có dinh dưỡng, vậy thì ngươi cũng đừng nói nữa, tự ngươi nhảy vào trong hồ đi.”
“Lai lịch thân thế của Chu công tử, cái này không tính.” Kim Mãn Mãn lại thăm dò một chút, phát hiện Hạ Thiên vẫn thờ ơ, không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Ta nói này ông chủ Hạ, Chu công tử luôn muốn đưa tập đoàn Thần Y vào chỗ chết, ngươi không muốn cạo chết ông ta sao? Những phốt này tuyệt đối có thể cạo chết ông ta.”
Gương mặt Hạ Thiên hiện lên sự khinh thường: “Ta có thể đánh ngã ông ta bất cứ lúc nào, không cần phốt.”
“Khẩu khí lớn thật.” Lúc này, một số người không biết từ nơi nào xông ra, bao vây Hạ Thiên và Kim Mãn Mãn ở cái nơi nhỏ hẹp này.
“Ta đã sớm đoán được tiểu tử ngươi có ý đồ xấu, quả nhiên là thế.” Chu Nhất Hòa chậm rãi bước đến, mắt lạnh nhìn Hạ Thiên, sau đó quay sang nhìn Kim Mãn Mãn: “Lại là tên mập ngươi. Gần đây ngươi luôn ẩn hiện gần Chu Công Quán. Hôm nay ta sẽ xử lý ngươi cùng một lúc.”
Kim Mãn Mãn nhìn Chu Nhất Hòa, dũng khí mất hết, run rẩy nói: “Chu, Chu quản gia, chào ngươi, ta chỉ muốn trà trộn vào để kiếm thêm thu nhập. Ta biến đây, không nhọc các người đưa tiễn.”
“Có chuyện dễ dàng như vậy sao?” Ánh mắt Chu Nhất Hòa tràn ngập sát ý: “Ta nghe rõ ràng những gì ngươi nói vừa nãy. Không nghe không biết, thì ra tiểu tử ngươi vẫn luôn bán tin tức xấu về công tử nhà chúng ta. Nếu ta không làm thịt ngươi, người ta còn tưởng rằng Chu gia dễ khi dễ nữa.”
Đầu gối Kim Mãn Mãn mềm nhũn, lập tức quỳ xuống trước Chu Nhất Hòa, khóc ròng: “Chu quản gia, ta chính là đồ ba hoa, đồ khoác lác mà thôi. Phốt gì đó là ta bịa ra. Ta chỉ muốn kiếm chút tiền thôi. Ta đưa hết cho ngươi, ngươi tha cái mạng chó cho ta đi.”
“Bây giờ ngươi cầu xin tha thứ đã muộn rồi.” Chu Nhất Hòa nhấc chân đạp Kim Mãn Mãn ngã lăn xuống đất: “Mau trói hắn ta lại rồi xử lý cùng một lúc.”
Kim Mãn Mãn cảm thấy lần này tiêu rồi. Hắn ta chuyên bán tin tức, đương nhiên biết bọn họ nói xử lý là có ý gì. Đơn giản chính là bỏ vao trong bao, sau đó ném xuống sông.
“Tiểu tử ngươi rốt cuộc là ai, ngươi mau nói ra, có thể ngươi sẽ được chết dễ dàng hơn một chút.” Trọng điểm chú ý của Chu Nhất Hòa tất nhiên là Hạ Thiên: “Quan hệ giữa ngươi và Lam Y Nhân là như thế nào? Với tập đoàn Thần Y ra sao? Với Hạ Thiên là gì?”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Ta chính là Hạ Thiên, những vấn đề khác ta không cần trả lời.”
“Phì, ngươi chính là Hạ Thiên?” Chu Nhất Hòa cười lạnh không thôi, biểu hiện khinh thường: “Toàn thân trên dưới cộng lại có hơn một trăm đồng. Một tên nghèo kiết xác còn muốn nói mình là ông chủ lớn của tập đoàn Thần Y? Ngươi xứng sao?”
“Ngớ ngẩn.” Hạ Thiên lười nói nhảm với người này: “Nếu ngươi không muốn chết, bây giờ ngươi cút xa vẫn còn kịp. Tên mập kia còn chưa nói xong mà.”
“Hừ.” Chu Nhất Hòa chỉ tay vào Hạ Thiên, mắng to: “Con mẹ nó, ta mặc kệ ngươi là Hạ Thiên hay là Thu Thiên, nếu ngươi muốn gây bất lợi cho công tử nhà chúng ta, Chu Nhất Hòa ta sẽ là người đầu tiên xử lý các ngươi. Hôm nay tên mập kia phải chết, ngươi cũng phải chết.”
Kim Mãn Mãn sợ hãi, đầu đổ đầy mồ hôi: “Đừng giết ta mà, ta còn chưa muốn chết. Ta trà trộn vào chỉ muốn kiếm chút tiền. Cùng lắm thì ta đưa hết tiền cho ngươi, ngươi đừng giết ta mà.”
“Phì, chút tiền đó của ngươi đủ dùng cái gì?” Chu Nhất Hòa khinh thường mắng một tiếng: “Ban đầu, tên mập ngươi chỉ là một con chó, hoàn toàn không đáng cho ta phải ra tay. Nhưng ai bảo ngươi không may dính vào tên tiểu tử kia. Hắn đi theo Lam Y Nhân vào đây, nhưng Lam Y Nhân đã sớm được công tử nhà chúng ta coi trọng. Cho nên, ta chẳng cần biết hắn là ai, hắn nhất định phải chết.”
Kim Mãn Mãn hối hận không thôi, khóc rống lên: “A, ông chủ Hạ, ngươi đã gạt ta chết rồi.”
“Câm miệng cho lão tử.” Chu Nhất Hòa đạp vào miệng Kim Mãn Mãn: “Con mẹ nó, ngươi muốn hét to để dẫn người khác sang đây sao? Ngươi đừng có chơi cái trò thông minh cỏn con đó. Ngươi có tin lão tử làm thịt ngươi, sau đó ném xuống hồ hay không?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi mau nhấn hắn ta xuống hồ đi. Dù sao tên mập này cũng chẳng có tin tức khiến cho ta cảm thấy hứng thú, ta cũng muốn ném hắn ta xuống hồ đây.”
“Tiểu tử, ngươi rất ngông cuồng đấy.” Chu Nhất Hòa trợn trừng mắt nhìn Hạ Thiên, lạnh lùng nói: “Sắp chết đến nơi còn dám nói mấy lời này, ngươi thật sự cho rằng Chu gia ta là thiên đường sao? Lão tử làm thịt ngươi trước.”
Nói xong, Chu Nhất Hòa nắm chặt nắm đấm, đấm thẳng vào huyệt Thái Dương của Hạ Thiên.
Một quyền này, lực đạo không nhỏ, nhìn qua giống như đã được luyện tập từ trước.
Nếu người bình thường trúng một quyền này, đoán chừng hơn phân nửa không chết cũng chấn thương sọ não.
Hạ Thiên tùy ý khoát tay một cái, đỡ được một quyền này.
“Sao?” Chu Nhất Hòa sửng sốt: “Quả nhiên là người luyện võ. Xem ra, ngươi chính là bảo tiêu Lam Y Nhân mời đến.”
“Ta đã sớm nói với ngươi, ta là chồng của nàng ấy, không phải bảo tiêu.” Hạ Thiên nghiêm túc nhấn mạnh.
“Hừ, ta chẳng quan tâm ngươi là gì của nàng ta. Hôm nay ngươi nhất định phải chết.” Chu Nhất Hòa nói với đám bảo tiêu kia: “Tất cả tiến lên, làm thịt tên tiểu tử đó cho ta.”
Đám bảo tiêu kia tiến lên cùng một lúc, triền đầu với Hạ Thiên trong không gian nhỏ hẹp.
Con ngươi Kim Mãn Mãn đảo một vòng, thừa cơ chạy trốn.
Ngược lại, có nữ nhân trẻ tuổi phát hiện động tĩnh bên này, chạy đến quát: “Dừng tay, các ngươi dừng tay cho ta, không được đánh nhau nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận