Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1894. Qua uống rượi với sư phụ đi

“Thôi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên quên đi, con gái của ta chắc chắc rất xinh đẹp, vậy chẳng phải tiện nghi cho kẻ khác sao?” Hạ Thiên lẩm bẩm một mình: “Vẫn nên sinh con trai tốt hơn, đẹp trai giống ta, có thể đi gieo họa cho kẻ khác, a, không đúng, ta đã có một đứa con trai rồi mà.”
Hạ Thiên im lặng một lát, lại nói thêm: “Nhưng có thể sinh nhiều thêm mấy đứa con trai nữa mà, dù sao ta cũng đẹp trai như vậy, không cung cấp cho thế giới này thêm nhiều soái ca thì thật đáng tiếc.”
“Ngươi nói xong chưa?” Y Tiểu Âm không nhịn được nữa.
“Chưa, vợ Y Y, hay chúng ta sinh một đứa con trai đi?” Hạ Thiên cười hì hì.
“Trời còn chưa tối, ngươi đừng nằm mơ nữa!” Y Tiểu Âm hừ nhẹ một tiếng, muốn nàng sinh cho hắn một đứa con trai sao, nghĩ hay thật.
“Ờ, thật ra không sinh cũng không sao, thật ra ta cũng không thích trẻ con lắm.” Hạ Thiên đối với việc đó vẫn không để ý, hắn quả thật cũng không yêu thích đặc biệt gì với trẻ con.
Mà Y Tiểu Âm rất tin lời của Hạ Thiên, người kia thoạt nhìn không phải là loại thích trẻ con.
Không muốn nói vớ vẩn với hắn nên nàng tiếp tục xem tài liệu, chỉ là hắn đang rất nhàm chán, cho nên vẫn đang nói chuyện.
“Vợ Y Y, hay chúng ta đi thôi, Tam sư phụ ở đây cũng không có chuyện gì, tiểu sư muội đã được chúng ta chữa khỏi rồi, chúng ta có thể quay về Giang Hải, nếu nàng không muốn trở về, chúng ta có thể đi tìm một khách sạn ở lại.” Hạ Thiên đề nghị.
A, không được đáp lại, Y Tiểu Âm chẳng buồn trả lời.
“Vợ Y Y, nàng không nói gì là ngầm đồng ý rồi, chúng ta vẫn nên đi khách sạn thuê phòng đi.” Hạ Thiên nói xong liền muốn ôm Y Tiểu m, đến lúc ấy, nàng không thể không nói.
“Buông ta ra!” Nàng có chút tức giận: “Muốn đi thì ngươi đi khách sạn một mình đi, bây giờ ta không đi!”
“Vợ Y Y, nàng không đi khách sạn chẳng lẽ muốn ở lại đây ăn cơm sao?” Hạ Thiên có chút khó hiểu: “Ta cảm thấy trù nghệ của Tam sư nương chắc không được tốt lắm đâu, chúng ta vẫn nên đi khách sạn ăn cơm đi.”
“Ta chỉ muốn ở đây ăn cơm, được không?” Y Tiểu Âm vốn dĩ không nghĩ như vậy, nhưng hiện giờ quyết định dùng lý do đó.
“Ờ, vợ Y Y, nàng muốn ở lại ăn cơm thì cứ nói, ta chắc chắn sẽ ở lại với nàng mà.” Hạ Thiên vốn đã đứng dậy, hiện giờ lại ngồi xuống.
A, hắn cũng không có buông Y Tiểu Âm ra, mà đặt nàng ngồi trên đùi hắn.
“Sư huynh, Y Tiên tỷ...” Một giọng nói thanh thúy truyền đến, chính là Lữ Văn, mà khi nàng nhìn thấy dáng vẻ thân mật giữa hai người, nhất thời ngẩn người: “A, xin lỗi, chuyện đó, sư huynh, các ngươi, các ngươi cứ tiếp tục...”
“Lữ Văn, có chuyện gì sao?” Ngược lại Y Tiểu Âm rất bình tĩnh.
“Ừm, mẹ bảo ta đi gọi các ngươi vào ăn cơm, nhưng ba ta đề nghị ăn trong sân, cho nên bảo ta đi hỏi sư huynh và Y Tiên tỷ thử xem, các ngươi muốn ăn ở đâu?” Lữ Văn đáp.
“Ăn trong sân đi.” Hạ Thiên trả lời.
“Ờ, được, vậy ta đi nói cho mẹ biết.” Lữ Văn nói xong, vội vàng xoay người lại đi vào trong, mà nhìn dáng vẻ bước đi của nàng, nàng thích ứng cũng khá nhanh, trên cơ bản không nhìn ra có gì không ổn.
Rất nhanh, Lữ Nhân, Ôn Nhu và Lữ Văn đều từ bên trong đi ra, trên tay còn bưng đồ ăn, trong sân có một cái bàn đá, tuy không lớn lắm, nhưng vẫn đủ dùng cho năm người ngồi ăn cơm, chỉ là thiếu một cái ghế.
Nhưng rất nhanh Lữ Văn lại chạy vào trong mang ra thêm một cái ghế, chỉ là đợi nàng mang ghế ra thì cảm thấy hình như chẳng có tác dụng gì, bởi vì nàng phát hiện Hạ Thiên và Y Tiểu Âm đều ngồi bên cạnh bàn, mà hai người bọn hắn chỉ chiếm một vị trí.
Nguyên nhân rất đơn giản, Hạ Thiên vẫn đang ôm Y Tiểu m.
“Nào, vợ Y Y, ta đút cho nàng ăn.” Hạ Thiên vừa nói vừa trực tiếp động, gắp một miếng thịt đưa vào miệng Y Tiểu m.
Lần này, nàng hoàn toàn không chút khách khí, lấy ngân châm ra đâm vào tay hắn, chẳng qua, hiện tại, nàng đâm mấy lần đều không đâm trúng, bực mình, quyết định thay đổi mục tiêu, đâm vào đùi hắn nên hắn không thể tránh được.
“Thả ta xuống, nếu không ta sẽ tiếp tục đâm... A!” Nàng còn chưa nói xong, miệng đã bị nhét vào một miếng thịt.
Y Tiểu Âm có chút sụp đổ, mà Ôn Nhu và Lữ Văn ở bên cạnh nhìn thấy thì ngẩn người chỉ biết giương mắt nhìn.
“Ta nói này tiểu tử, ngươi đừng chỉ chăm chăm thể hiện tình cảm với nha đầu kia, qua uống rượu với sư phụ đi.” Lữ Nhân không nhịn được nói.
“Tam sư phụ, ngươi có từng nghe nói qua câu say rượu loạn tính chưa? Cho nên ngươi vẫn đừng nên uống rượu nữa, dù sao tửu lượng của ngươi cũng rất kém.” Hạ Thiên nghiêm túc nói, nhìn dáng vẻ của hắn như vậy, hiển nhiên là không có hứng thú uống rượu với Tam sư phụ rồi.
“Tiểu tử chết tiệt, đã bao nhiêu năm rồi, ngươi vẫn trọng sắc khinh sư như vậy!” Lữ Nhân có chút buồn bực: “Quên đi, tiểu tử ngươi thích uống hay không thì tùy, ta tự uống một chút.”
“Lữ bá bá, ngươi thích uống rượu gì?” Bây giờ, Y Tiểu Âm lại mở miệng nói: “Ngươi muốn uống gì cũng được, ta sẽ bảo hắn mang tới cho ngươi.”
“Ồ, nha đầu, không cần đâu, ta đây có rượu, Văn Văn, ngươi đến thư phòng của ta lấy bình rượu đỏ ra đây.” Lữ Nhân cười cười, sau đó nhìn về phía Hạ Thiên: “Tiểu tử, vẫn là vợ ngươi hiểu chuyện, không giống ngươi, chẳng biết tôn kính thầy gì cả!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận