Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4026: Ngươi không đủ tư cách để ta giết

“Đây là thuốc gì vậy?”
Nữ đạo sĩ áo bào tím do dự hỏi.
“Ngươi không cần hỏi, ta cũng sẽ không trả lời đâu.”
Cẩu tiên sinh thản nhiên đáp: “Ngươi tin ta thì uống, không tin ta, bây giờ ngươi có thể quay đầu bước đi.”
“Cái này…” Nữ đạo sĩ áo bào tím do dự hai ba giây, cuối cùng lựa chọn tiếp nhận đan dược, sau đó uống vào.
Đan dược vào bụng, nàng cảm thấy giống như có một ngọn lửa dâng lên trong bụng, chưa đến nửa giây, ngọn lửa này đã đốt cháy toàn thân của nàng.
“A.”
Nữ đạo sĩ áo bào tím phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tiếp theo, cơ thể của nàng cũng phát sinh thay đổi mắt trần có thể thấy được, mặt giống như da heo bị đốt nóng, lộ ra ánh sáng màu đỏ quỷ dị.
Không chỉ mặt, làn da toàn thân giống như giấy bị đốt.
“A…!” Nữ đạo sĩ áo bào tím hét ầm lên, nhào về phía Cẩu tiên sinh: “Ngươi… rốt cuộc ngươi đã cho ta uống cái gì?”
Cẩu tiên sinh ngồi im không nhúc nhích, ánh mắt không hề có chút ba động tình cảm nào.
Rất nhanh, lửa đã đốt sạch cơ thể trong ngoài nữ đạo sĩ áo bào tím.
“Sao?”
Nữ đạo sĩ áo bào tím phát hiện mình không bị thiêu chết, ngược lại còn cảm thấy toàn thân dễ chịu hơn. Tiếp theo, sâu trong cơ thể dâng lên một sự sảng khoái khó nói nên lời, khiến cho toàn thân nàng run rẩy.
“Đi.”
Cẩu tiên sinh tiện tay đưa một tấm gương đến trước mặt nữ đạo sĩ áo bào tím.
Vẻ mặt nữ đạo sĩ áo bào tím vô cùng nghi hoặc, nhận lấy tấm gương. Nhìn qua một chút, nàng ta đã cả kinh nhảy dựng lên: “Cái này… nữ nhân này là ai? Tại sao lại xấu xí đến như vậy? Nhìn một chút thôi cũng đã cảm thấy khó chịu.”
“Ngươi sai rồi, nữ nhân này là một mỹ nữ tuyệt thế.”
Cẩu tiên sinh cười ha hả, lập tức giải thích: “Nàng ta mắc một loại quái bệnh tiên thiên, ngày nào cũng bị sát khí tra tấn, cho nên mới biến thành cái dạng như vậy.”
“Vậy nàng ta là ai?”
Nữ đạo sĩ áo bào tím không hiểu: “Có quan hệ gì với Hạ Thiên?”
Cẩu tiên sinh cũng không trả lời, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi không cần hỏi ta, bởi vì những gì ngươi muốn biết đều nằm bên trong đan dược. Qua nửa tiếng nữa, ngươi sẽ không còn là ngươi.”
“Cẩu Tu Kim, rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?”
Áo bào tím nữ đạo sĩ đột nhiên giật mình, trí nhớ giống như xuất hiện hỗn loạn, dường như có một đoạn trí nhớ không thuộc về mình như nước biển tràn vào dòng suối nhỏ, cuồn cuộn lao đến.
“Cũng không làm gì cả.”
Cẩu tiên sinh chậm rãi đứng lên, bước đến trước mặt nữ đạo sĩ áo tím: “Chỉ là tạm thời để ngươi biến thành một nữ nhân khác, một nữ nhân khiến Hạ Thiên không cách nào cự tuyệt. Chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi có thể khôi phục nguyên dạng. Lời hứa của ta cũng sẽ không giảm giá đâu.”
Nữ đạo sĩ áo bào tím cố gắng duy trì chút thần trí sau cùng: “Ngươi… trực tiếp tìm nữ nhân đó không được sao?” “Nữ nhân đó sẽ không phối hợp với ta.”
Cẩu tiên sinh lắc đầu, thản nhiên nói: “Ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều. Khi dược hiệu phát tác, ngươi chính là nàng ta, không khác chút nào.”
Nữ đạo sĩ áo bào tím nói: “Hạ Thiên là thần y, ngươi không lừa được hắn đâu.”
“Ngươi cũng đã nói, Hạ Thiên là thần y.”
Cẩu tiên sinh ngẩng đầu nhìn về phía xa, ánh mắt lạnh lùng: “Cũng không phải là thần.”
Nữ đạo sĩ áo bào tím còn đang định nói cái gì đó, trong đầu đột nhiên bùng một tiếng, ngã xuống đất, cái gì cũng không biết.
“Người đâu.”
Cẩu tiên sinh thở nhẹ một tiếng, gọi một thị vệ đến: “Mau đưa nàng ta đến Nam Tông Thượng Quan gia đi.”
Một bên khác.
Sau khi lấy được bốn tấm Cực Tiên Lệnh, Hạ Thiên tiếp tục tiến đến Cực Tiên mộ.
Đang đi, bỗng nhiên có một bóng người không biết từ nơi nào đi tới, đi theo sau lưng Hạ Thiên.
“Vì sao ngươi lại đi theo ta?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, quay người lại hỏi.
Người này mặc một bộ áo trắng toàn thân, khoảng ba mươi tuổi, khá cao, hình dáng xem như anh tuấn, nhưng cách ăn mặc khá cổ xưa, có thể là thổ dân thế giới trong này.
Nam nhân áo trắng không thể nhịn được cười một tiếng: “Chẳng lẽ đường này là nhà của ngươi? Chỉ có ngươi mới được đi, người khác đi thì là đi theo ngươi?”
“Ngươi nói cũng đúng.”
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, cũng không tiếp tục truy cứu: “Vậy ngươi tốt nhất đừng đi theo ta. Bằng không, ngươi nhất định sẽ bị đánh rất thảm.”
Nam nhân áo trắng cảm thấy khó hiểu, có chút bó tay: “Ngươi cũng không phải mỹ nữ soái ca, mà ta cũng không phải kẻ si tình theo đuôi. Tại sao ta phải đi theo ngươi chứ?”
“Ngươi cũng biết không ít từ đấy nhỉ. Ngươi là người ngoài bí cảnh đến sao?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
Nam nhân áo trắng có chút kỳ quái nhìn Hạ Thiên: “Tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết?”
Tiếp theo, hắn ta đột nhiên cả kinh, nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Ngươi không phải sát thủ do người khác phái đến, đặc biệt chờ ta ở đây sao?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngoại trừ nữ nhân của ta, trên thế giới này chẳng có ai có thể phái được ta. Ngươi cũng không đủ tư cách để ta giết.”
“Ngươi là ai mà khẩu khí lớn đến như vậy?”
Nam nhân áo trắng không khỏi có chút buồn cười: “Bị ngươi giết mà còn cần tư cách? Chẳng lẽ ngươi là Sát Thần hay sao?”
“Ta không phải Sát Thần, bởi vì Sát Thần là nhị sư phụ của ta.”
Hạ Thiên lười biếng đáp lại.
Nam nhân áo trắng sửng sốt: “Sát thần Ngải Luân là sư phụ của ngươi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận