Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2930: Ta chẳng có hứng thú phá trận, cứ trực tiếp xử lý ngươi là được

“Sao?” Vạn Lung Vương không hề có chút vui mừng, ông ta biết một kiếm này đã chém vào khoảng không.
Hỏa Cửu Linh cũng kịp phản ứng. Vạn Lung Vương bổ trúng chẳng qua chỉ là một tàn ảnh của Hạ Thiên mà thôi.
“Lén lén lút lút, ngay cả chân thân cũng không dám lộ. Quả nhiên là hạng giá áo túi cơm.” Vạn Lung Vương nhìn xung quanh, không phát hiện được chân thân của Hạ Thiên, không khỏi quát lớn: “Ngươi sớm biến ra khỏi tiên giới ngay. Bằng không, kiếm của lão phu không tha cho ngươi.”
“Ngươi mới là đạo chích đấy.” Giọng nói của Hạ Thiên bỗng nhiên từ một nơi không xa truyền đến: “Tên ngốc ngươi ngay cả thật giả còn không phân biệt được, còn có mặt mũi nói nhảm ở đây.”
Ánh mắt Vạn Lung Vương ngưng lại, theo tiếng phân biệt, lại thuấn di một cái, chém Hạ Thiên thành hai nửa.
Nhưng vẫn là giả.
“Để ta xem ngươi có thể chém được mấy trăm cái.” âm thanh của Hạ Thiên từ bốn phương tám hướng truyền đến: “Còn hai phút nữa, Thần Quang trận sắp bị ta phá rồi. Lúc đó, ta có thể khôi phục thực lực, leo lên đánh ngươi cũng chỉ là chuyện của vài phút mà thôi.”
Vạn Lung Vương nhìn lại, phát hiện khắp nơi đều là Hạ Thiên.
Tiểu tử này giống như lông tơ của Tôn hầu tử, biến ra vô số người, nhất thời khó phân biệt được thật giả.
Nếu là lúc trước, Hạ Thiên chắc chắn sẽ không dùng loại chiêu thức này, một quyền đánh nổ Vạn Lung Vương. Đáng tiếc, tu vi của hắn đã bị thuốc làm tan hết, đương nhiên sẽ không lỗ mãng giống như trước.
Hạ Thiên không ngốc, ngược lại hắn còn là người rất thông minh. Biết mình không thể địch lại thì dùng trí. Năm đó, lần đầu tiên thua trong tay Dạ Ngọc Mị, hắn đã phải suy nghĩ đối sách thật lâu. Cuối cùng, trong thời điểm đối chiến Dạ Ngọc Mị lần thứ hai, hắn đã thắng. Ví dụ tương tự còn có không ít. Năm đó, trong số những tu tiên giả xuyên qua từ Tiên Vân đại lục, cũng có không ít người thực lực cao hơn hắn, nhưng không phải đều chết trong tay hắn hết sao?
Có thực lực mới có thể liều lĩnh, không có thực lực, thế thì đừng làm.
Ngay từ đầu, khi quyết định đánh vỡ thất trọng thiên tiên giới, Hạ Thiên đã bắt đầu có chuẩn bị, nhưng hắn không để lộ suy nghĩ này ra ngoài.
Sau khi đến Bồng Lai phúc địa, chuyện đầu tiên mà Hạ Thiên làm chính là dùng châm ngoại châm không ngừng nắm giữ linh khí Bồng Lai phúc địa trong tay, cuối cùng góp gió thành bão, góp nước thành biển mới có thể trong nháy mắt ngưng tụ linh khí thành linh mạch, biến ra nhiều hư ảnh linh khí đến như vậy.
“Điêu trùng tiểu kỹ lại tỏ ra đắc ý như thế.” Vạn Lung Vương có cảm giác ông ta đang bị trêu đùa. Dưới cơn thịnh nộ, rốt cuộc ông ta đã xuất ra tuyệt học của mình, cầm trong tay xích kiếm chém vào hư không một cái, hét lớn: “Nhất mạch vạn kiếm, vạn khí quy tông, trảm trảm trảm.”
Xích kiếm đi đầu mang theo hàng vạn kiếm khí như cuồng phong thổi tới, trong thời gian ngắn nhanh chóng trảm diệt hư ảnh linh khí Hạ Thiên, cuối cùng chỉ còn một cái, chính là chân thân của Hạ Thiên.
Vạn Lung Vương thuấn di vọt đến trước mặt Hạ Thiên, không khỏi đắc ý thu hồi xích kiếm, gác lên trên cổ Hạ Thiên: “Tiểu tử, ngươi có tài năng gì chứ?”
Hạ Thiên cười một tiếng: “Năng lực ngược lại không có, nhưng ngươi đã không để ý đến một việc.”
“Ngươi còn muốn cố lộng huyền hư? Ta nói cho ngươi biết, vô dụng thôi.” Vạn Lung Vương không để ý đến chút thủ đoạn nhỏ của Hạ Thiên, cười lạnh: “Trước thực lực tuyệt đối, tất cả tưởng tượng cũng đều vô dụng.”
“Ngươi nói rất đúng, nhưng…” Hạ Thiên gật đầu, vô cùng tán đồng. Trước kia, hắn cũng thường nói với người khác như vậy.
Vạn Lung Vương hỏi: “Nhưng cái gì? Ngươi cho rằng ngươi có thể thoát khỏi kiếm của lão phu sao?”
“Trốn? Không cần trốn. Ta cũng chẳng bao giờ trốn, chỉ là nhàm chán quá nên chơi đùa với ngươi mà thôi.” Hạ Thiên mỉm cười nói: “Bây giờ chơi chán rồi, ngươi cũng chẳng có gì thú vị, ta thấy cũng đã đến lúc giải quyết ngươi.”
“Ngươi chỉ biết mạnh miệng, vậy thì đi chết đi.” Vạn Lung Vương cũng cảm thấy chẳng có gì thú vị, xích kiếm trong tay nhẹ đảo một vòng. Kết quả, ông ta phát hiện kiếm của ông ta không nhúc nhích, không khỏi kinh ngạc nói: “Sao?”
Hai ngón tay của Hạ Thiên nhẹ nhàng kẹp lấy lưỡi xích kiếm, hờ hững nói: “Ta đã nói từ trước, ngươi không để ý đến một việc. Đây chính là sơ hở trí mạng của ngươi.”
“Chẳng lẽ…” Vạn Lung Vương bỗng dưng đổ mồ hôi lạnh, vô thức quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên nhìn thấy Thần Quang trận đã bị vỡ nát giữa không trung.
Con linh long kia đang từng ngụm từng ngụm nuốt chửng linh khí trong trận pháp. Sau khi Thần Quang trận vỡ nát, pháp trận bên trong cơ thể Bồng Lai Vương cũng bị đánh sập. Linh khí cố thủ trong đan điền phóng ra ngoài. Số linh khí này thông qua châm ngoại châm liên tục tràn vào cơ thể Hạ Thiên.
“Đây, đây là yêu pháp gì thế?” Vạn Lung Vương không thể nào hiểu được tình huống trước mắt, chỉ biết kêu lên sợ hãi, trong đầu nảy lên suy nghĩ rút đao tạm lánh.
“Muốn đi sao? Muộn rồi.” Hạ Thiên đương nhiên sẽ không để cho túi linh khí trước mặt mình chạy trốn. Hắn xiết chặt nắm đấm, một lần nữa đấm vào tim Vạn Lung Vương.
Bành.
Một quyền này bao gồm linh khí Bồng Lai Vương, linh khí Thần Quang trận, còn có linh khí của toàn bộ Bồng Lai Vương, không hề giữ lại chút nào mà đánh ra.
Phốc.
Vạn Lung Vương chỉ cảm thấy có vô số hòn đảo đè nặng lồng ngực của ông ta, khiến ông ta phun một ngụm máu ra ngoài.
Hạ Thiên nhếch miệng, đưa tay nắm lấy trọng kiếm của Vạn Lung Vương: “Ta biết bên trên Vạn Lung động thiên của ngươi còn có một pháp trận, nhất định có liên quan đến đan điền của ngươi, nhưng ta chẳng có hứng thú phá trận, cứ trực tiếp xử lý ngươi là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận