Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4212: Ta muốn độ kiếp thành tiên thì đó cũng là chuyện của ta

Hạ Thiên lại nhìn thấy một con sông hư không lớn.
Nó vắt ngang cổ kim, du hành ngược xuôi theo năm tháng vô tận.
Hoặc có thể nói, nó chính là bản thân thời gian.
Tuy nhiên, lần này khác với lần trước.
Hạ Thiên không nhìn thấy người nào.
Trước sau đều trống rỗng.
Không có cự nhân khổng lồ như tinh cầu, cũng không có tu tiên giả trùng điệp, càng không có cánh cửa lớn màu vàng óng.
Toàn bộ con sông giống như chỉ còn một mình hắn.
Hoặc có thể nói đây chính là con đường đại đạo của hắn.
“Tại sao ta lại đến đây? Đau đầu quá.”
Hạ Thiên cảm thấy đầu hắn như muốn căng ra, giống như một cái chai không ngừng được rót nước vào, có cảm giác như muốn nổ tung: “Muội muội chân dài, các nàng đi đâu rồi?”
Hắn chậm rãi nhớ đến chuyện cách đây không lâu.
Hình như Linh Nguyên Cấu tự bạo, sau đó dùng một vệt ánh sáng kích phát thần hạch.
Cái hột to bằng quả đấm phóng ra thần quang bảy màu. Phàm là đồ bị thần quang quét trúng, tất cả giống như dừng lại, lực sinh mệnh bị tước đoạt.
Nhưng khi thần quang quét qua Hạ Thiên, nó đã bị mắc kẹt.
Ngay sau đó, cơ thể Hạ Thiên giống như nam châm, hút hết thần quang, ngược lại giải cứu đám người Dạ Ngọc Mị.
Tiếp theo, cái hột bị tàn phá bay vào mi tâm Hạ Thiên, dung nhập vào cơ thể của hắn.
Nói thì dường như rất tốn thời gian, nhưng trước sau thật ra chưa đến một giây đồng hồ.
Chờ Hạ Thiên lấy lại tinh thần, người đúng lúc ở bên trong dòng sông thời gian.
“Đây là muốn ta làm gì?”
Hạ Thiên đưa mắt nhìn chung quanh, hoàn toàn không biết nên làm gì: “Rốt cuộc là ta vẫn ở bên trong cái hột kia hay là cái hột kia nằm bên trong cơ thể của ta?”
“Ngươi là người đại diện cho ý chí trái đất.”
Lúc này, một giọng nói vang lên, vô cùng linh hoạt, kỳ ảo xa xôi, nhưng lại tầng tầng chồng lên nhau rồi lại tầng tầng giảm dần.
“Là ai?”
Hạ Thiên nghe được âm thanh này, cảm giác đầu như muốn nổ tung, vô cùng khó chịu: “Cút ra đây cho ta, đừng có giả thần giả quỷ ở đó. Nếu không, đừng trách ta xử lý ngươi.”
“Đến đây, đến đây.”
Từ đằng xa bỗng nhiên xuất hiện một bóng người to đến mức không thể tưởng tượng được, một ngón tay to bằng cả một hành tinh nhẹ nhàng ngoắc ngoắc Hạ Thiên.
Hạ Thiên quan sát bóng người đó một chút, nhìn thấy một lòng bàn tay, hắn trực tiếp nhảy vào lòng bàn tay đó: “Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại lớn như vậy? Muốn hù ai thế?”
“Ha ha, ngươi không sợ ta.” âm thanh kia vẫn gần gần xa xa như cũ.
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Ngươi là ai? Tại sao ta lại sợ ngươi chứ?”
“Ta là Huyền Hoàng Tổ Nguyên, hóa thân của ý chí trái đất.”
Hư ảnh cũng không có ý thu nhỏ, chỉ là âm thanh ổn định lại: “Ta đã chờ ở đây hơn vạn năm rồi.”
Hạ Thiên nhếch miệng, cảm thấy phiền khi nghe mấy lời này: “Được rồi, đừng nói mấy lời thoại rắm chó đó nữa, ta không bao giờ bị mấy lời nói đó lừa gạt đâu. Nói thẳng đi, ngươi muốn làm gì?”
“Thôi được rồi, không cần nhiều lời nữa.”
Hư ảnh cũng rất dứt khoát: “Bản tổ muốn giao ý chí trái đất cho ngươi, ngươi có bằng lòng gánh trách nhiệm này không?”
“Không.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Ngươi thích người nào thì cho người đó, ta không có hứng thú.”
“Chỉ cần ngươi kế thừa ý chí trái đất, ngươi chính là chúa tể của toàn bộ trái đất, thậm chí là chúa tể của tiên khí chi địa.”
Hư ảnh chậm rãi nói: “Ngươi thích sắc cũng được, yêu cường quyền cũng được, giỏi tiên thuật cũng được… tất cả đều có thể thỏa mãn ngươi. Bởi vì toàn bộ lĩnh vực đều do ngươi định đoạt, chẳng lẽ ngươi lại không động tâm?”
“Có cái gì mà phải động tâm chứ?”
Hạ Thiên hoàn toàn không có chút cảm giác nào: “Muốn mỹ nữ, ta có thể đi tìm; muốn quyền lực, ta có thể tự mình đi lấy; muốn tiên thuật, ta không muốn; muốn sức mạnh của ngươi, ta trực tiếp xử lý ngươi không được sao?”
“Ta là hóa thân của ý chí trái đất, tổ nguyên của nghìn vạn đạo pháp. Ngươi sinh trưởng ở trái đất, ngươi giết không được ta đâu.”
Hư ảnh cười nói: “Huống chi, chỉ cần ngươi kế thừa tổ nguyên của ta, ngươi chính là chúa tể của tiên vực này, có được sức mạnh vô tận, tại sao lại không làm?”
“Nói nghe hay quá, vậy tại sao ngươi còn cần tìm người thừa kế?” Hạ Thiên nhếch miệng, một chữ cũng không tin: “Ngươi tưởng ta là kẻ ngu sao? Hơn nữa, ta giết không được ngươi, ta giết tổ nguyên của ngươi không được sao?”
Hư ảnh kia nói: “Chỉ cần ngươi kế thừa ý chí của ta, về sau ngươi chính là tổ nguyên tiên vực, đối với việc tu hành của ngươi có lợi ích rất lớn. Ngươi muốn đột phá Chân Tiên cảnh, đây chính là thời cơ.”
“Ta muốn độ kiếp thành tiên thì đó cũng là chuyện của ta.” Hạ Thiên nói: “Không cần phải dùng phương thức này để thực hiện.”
“Ngươi thật sự không muốn kế thừa tổ nguyên chi vị của ta?” Hư ảnh kia hỏi lại.
Hạ Thiên hờ hững đáp: “Tự ngươi kế thừa đi.”
Tiếp theo, hắn lại hỏi một câu: “Mà tổ nguyên của ngươi là cảnh giới gì? Có khác gì so với Độ Kiếp Kỳ không?” “Ha ha, tồn tại như chúng ta, mặc dù cũng có cảnh giới, nhưng không cùng một thể hệ với sinh linh vạn vật, cũng không phải ai cũng có thể phát hiện được sự tồn tại của tổ nguyên. Bất cứ một tinh vực nào cũng chỉ có một phần ngàn tỷ khả năng mà thôi. Trong mấy tỷ năm ở trái đất này, chưa đến mười người có thể nhìn thấy ta.”
Hư ảnh mỉm cười, thuận miệng giải thích: “Ví dụ như Luyện Khí Kỳ của các ngươi, chẳng qua chỉ gia tăng mấy chục năm thọ nguyên, còn chúng ta thì tăng mấy ngàn năm. Cho dù không tu hành, chúng ta cũng có được một phần vạn thọ nguyên của trái đất.”
“Vậy ngươi cứ từ từ tu hành đi.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Cần chi phải tìm người thừa kế.”
“Thật ra, đại nạn của ta sắp đến. Khoảng mười vạn năm nữa, nếu ta không đột phá, ta cũng sẽ bị chôn vùi.”
Hư ảnh khẽ thở dài, có chút thương xót: “Nếu trước lúc đó không tìm được người thừa kế, tiên vực này sẽ rơi vào tĩnh linh chi cảnh, không còn bất luận một sinh linh nào có thể tu hành.”
“Mười vạn năm mà ngươi nói là đại nạn sắp đến?” Hạ Thiên có chút tức giận nói. “Đối với loại tồn tại như ta mà nói, mười vạn năm đã là kéo dài hơi tàn.” Hư ảnh cảm thán: “Thật sự, nếu không tìm được người thừa kế, như vậy là đã muộn. Hơn hai vạn năm trước, ta đã từng tìm được một người thừa kế thích hợp. Đáng tiếc hắn ta lừa ta, dựa vào ta cướp lấy sức mạnh xong liền đạp nát hư không, xông thẳng Chân Tiên Cảnh.”
Hạ Thiên hỏi: “Kết quả như thế nào?”
“Ta cũng không biết nữa.” Giọng nói hư ảnh bỗng nhiên trở nên mờ mịt: “Tuy nhiên, với hành vi của hắn ta, chỉ sợ đại đạo không đủ. Cảnh giới của hắn ta càng cao, lại càng có khả năng hình thành tâm ma.”
Hạ Thiên nói: ‘Đó cũng chỉ là chuyện của hắn ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận