Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2761: Mưu tính

“Không tốt, là chứng ăn mòn tim phát tác.” Nam tử mặt chữ quốc vừa nhìn thần sắc đau đớn của Trịnh Tiểu Kiệt liền hiểu ra, “Nhanh cấy hạt giống cho hắn, bằng không sẽ thật sự chết người.”
Bạch Thanh Dương lập tức tỉnh táo, có điều hắn vẫn có chút nghi ngờ: “Chứng ăn mòn tim đâu có đến nhanh vậy, sau khi lấy hạt giống cần ít nhất ba ngày mới phát tác, hắn…”
“Đúng là có chút kỳ quái.” Nữ tử trẻ tuổi cũng để vẻ mặt mặt không rõ.
Trịnh Tiểu Kiệt cảm thấy giống như có hàng ngàn cây châm liên tục đâm xuyên qua tim hắn, loại đau đớn này hoàn toàn không thể chịu nổi, cơ mà nó sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng, quái dị hơn nữa chính là hắn không thể khiến bản thân ngất đi, chỉ đành thừa nhận đau đớn này.
“Không phải là do Hạ Thiên động tay động chân lên người hắn chứ?” Bạch Thanh Dương không khỏi nghi ngờ.
“Trước hết đừng để ý mấy chuyện này, trên người các ngươi có mang theo hạt giống không, tóm lại cứu người quan trọng.” Nam tử mặt chữ quốc vô cùng bất mãn với phản ứng của hai người này, hắn tức giận gầm lên: “Có việc gì để sau hẵng nói, nghe chưa!”
Bạch Thanh Dương và nữ tử kia hai mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: “Trên người ta không có hạt giống.”
“Vậy thì xong rồi, ta cũng không mang theo.” Nam tử mặt chữ quốc lo lắng nhìn Trịnh Tiểu Kiệt ngã trên ghế co giật không thôi, “Này, ngươi ổn chứ, có thể chống đỡ được không?”
“Không phải hắn nói đi biệt thự ở ngoại ô phía bắc sao, nơi đó chắc chắn có.” Bạch Thanh Dương mặc dù không ưa Trịnh Tiểu Kiệt, nhưng cũng không thể thấy chết không cứu, thế là lên tiếng nhắc nhở.
Nữ tử trẻ tuổi lại lắc đầu: “Không kịp đâu, từ chỗ này đến ngoại ô phía bắc ít nhất cần hai tiếng, mà chứng ăn mòn tim khi phát tác thì trong vòng nửa giờ sẽ không có thuốc chữa.”
“Hết cách rồi, chỉ đành quay về căn cứ trước!” Nam tử mặt chữ quốc do dự chốc lát, cuối cùng vẫn cắn răng quyết định.
“Không được, tuyệt đối không được!” Bạch Thanh Dương lập tức phản đối, hắn gào lên với nam tử kia: “Đây chắc chắn là âm mưu của Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên, nếu làm vậy căn cứ của chúng ta sẽ bại lộ.”
Nữ tử trẻ tuổi cũng nghĩ đến mặt này, nàng đồng ý với Bạch Thanh Dương: “Đúng đó, Kim ca, tuyệt đối không thể đến căn cứ.”
“Sợ cái gì!” Nam tử mặt chữ quốc lại tỏ vẻ không kiên nhẫn, “Một Hạ Thiên nho nhỏ mà thôi, xem các ngươi bị dọa thành cái gì kìa, trong căn cứ có vô số cao thủ, còn có không ít hạt giống nữa, coi như Hạ Thiên đến thì sao, trực tiếp kích sát hắn là được.”
Nói xong, nam tử mặt chữ quốc mặc kệ ý kiến của hai người, hắn đánh tay lái chuyển hướng nhanh chóng rời đi.
Theo đó là chiếc xe sau lưng cũng vội vàng chuyển hứng, tiếp tục bám theo sau.
“Trịnh Tiểu Kiệt, ngươi gắng lên, sắp đến rồi.” Nam tử mặt chữ quốc sợ Trịnh Tiểu Kiệt đau quá mà cắn đứt đầu lưỡi, hắn lấy ra một cái kèn Harmonica nhét vào miệng Trịnh Tiểu Kiệt.
Dường như Trịnh Tiểu Kiệt muốn nói gì đó, kết quả âm thanh phát ra từ cái kèn chỉ có ô ô, hoàn toàn không biết là có ý gì.
May là căn cứ ở chỗ không xa, rất nhanh liền đến một tòa biệt thự độc lập.
Tiếp đó xe dừng lại, nam tử mặt chữ quốc khiêng Trịnh Tiểu Kiệt đau đến hết hơi xông vào trong biệt thự.
“Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.” Bạch Thanh Dương xuống theo, ánh mắt hắn nặng nề nhìn xung quanh, “Chiếc xe đi theo chúng ta thế mà không thấy nữa, đúng là kỳ lạ.”
Nữ tử trẻ tuổi cau mày, bỗng dưng nàng hú lên, lập tức có mười mấy hắc y nhân xuất hiện quỳ xuống trước mặt nàng.
“Hai người một tổ, phân bố quanh căn phòng, đừng để bất kỳ ai lại gần.”
Nữ tử trẻ tuổi lạnh giọng nói: “Nghe thấy chưa?”
Mười mấy hắc y nhân im lặng gật đầu, không phát ra tý âm thanh nào, sau đó bọn họ lại biến mất, phân tán ra xung quanh.
“Chỉ có mấy Thập Lân Vệ này vẫn không đủ.” Trong lòng Bạch Thanh Dương không tài nào thả lỏng được, “Lại gọi thêm Bách Lân Vệ qua đây, Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh có khả năng sẽ đến, cần phải nâng mức cảnh giác lên cao nhất.”
“Ta biết.” Nữ tử trẻ tuổi gật đầu, nàng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, “Ta đã giục người đó rồi, bảo hắn nhanh qua đây.”
Bạch Thanh Dương có chút không vui, vô thức mắng chửi: “Cũng không biết người đó có cái quái gì, ngoan ngoãn làm Thiên Lân thì không làm, cứ nhất định phải đi làm con rể gì đó, đúng là xem nhiều truyện 3 xu.”
“Người ta đang tôn trọng tình yêu, ngươi hiểu cái beep.” Nữ tử trẻ tuổi lại không cho là thế: “Trên thế giới được mấy người có được bản lĩnh thông thiên, lại can tâm tình nguyện vì người mình yêu từ bỏ tất cả chứ, thậm chí còn ở rể, kiểu tình yêu thần tiên này mới thật sự khiến người ta ngưỡng mộ.”
“Ta cực kỳ muốn có nam nhân như thế.”
“Những điều ngươi nói Hạ Thiên đều có thể làm được, vậy ngươi thích hắn à?” Bạch Thanh Dương cười khẩy nói.
Nữ tử trẻ tuổi hờ hững nói: “Hạ Thiên trông không đẹp trai, căn bản không phải thẩm mỹ của ta.”
“Ha ha ha.” Bạch Thanh Dương bỗng dưng cười to: “Lý Phượng Dĩnh, ngươi cũng tự mình biết mình nhỉ, thật ra là Hạ Thiên không vừa mắt ngươi mới đúng.”
“Bạch Thanh Dương, ngươi cảm thấy bản thân rất hài hước sao?” Nữ tử kia lạnh lùng nhìn Bạch Thanh Dương: “Dám mỉa mai ta, ngươi muốn chết hả.”
“Hai người các ngươi còn ở đó cãi nhau làm gì, nhanh vào đi.” Giọng nói tức giận của nam tử mặt chữ quốc truyền ra từ trong phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận