Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3500: Vậy thì mặc kệ

viptruyenfull.com
“Đây là do bọn họ tự tìm.”
Nam nhân đội mũ lưỡi trai bất mãn nói: “Ta đã sớm nói với bọn họ, tảng đá kia được lưu lại từ mấy vạn năm trước, không thể đụng vào. Bọn họ nhất định cứ đòi leo lên đó. Leo lên chụp ảnh thì thôi đi, lại còn cố ý nhảy tới nhảy lui. Bây giờ xem như gặp báo ứng.”
“Tuy nói như thế, nhưng…” Nhiếp Tiểu Lý cũng cảm thấy tố chất của một nhà ba người kia không cao, nhưng nhân mạng lớn hơn trời, cũng không thể xem là trò đùa: “Chúng ta nên cứu người trước. Nếu thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ trong lòng mọi người cũng không cảm thấy tốt hơn.”
Nam nhân đội mũ lưỡi trai cười nhạo: “Có cái gì mà không dễ chịu chứ. Lão tử còn cao hứng muốn chết. Mấy thứ ngu xuẩn này chết càng sớm càng tốt, càng nhiều càng tốt.”
“Nếu bọn họ rơi xuống thật, ngươi rất có thể sẽ chịu án giết người, cần gì chứ?” Nhiếp Tiểu Lý nhẹ giọng khuyên: “Mặc dù hành động của bọn họ không đúng, nhưng tội không đáng chết.”
“Nhưng cũng chẳng liên quan đến ngươi.” Nam nhân đội mũ lưỡi trai không kiên nhẫn nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Ngươi cút đi, đừng xen vào việc của người khác.”
“Vợ tiếp viên hàng không, hắn ta nói đừng quan tâm thì nàng đừng quan tâm nữa.” Hạ Thiên chậm rãi bước đến, mỉm cười nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Chúng ta nên đi thôi, đừng ở đây lãng phí thời gian.”
Ban đầu, Nhiếp Tiểu Lý còn có chút do dự, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt Hạ Thiên, nàng bỗng nhiên hiểu ra chuyện gì, lập tức yên lặng đi theo Hạ Thiên.
“Này, các ngươi đứng lại cho ta.”
Quả nhiên, khi hai người Hạ Thiên còn đi chưa được mấy mét, sau lưng liền truyền đến tiếng hét phẫn nộ.
Đám du khách đứng xem náo nhiệt cũng sinh ra ăn ý một cách lạ thường, cùng nhau chạy đến, bao vây Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý, lớn tiếng quở trách.
“Thấy có người gặp nạn, các ngươi lại thấy chết mà không cứu?”
“Các ngươi còn là người sao? Có còn nhân tính hay không?”
“Dung mạo nhìn thì đẹp, không nghĩ đến tâm lại ác độc như thế.”
“Bại hoại, cặn bã.”
“…”
Lúc này, Nhiếp Tiểu Lý cũng đã hiểu ra, lạnh lùng nhìn đám người vây xem: “Nếu các ngươi có nhân tính, vì sao các ngươi không cứu bọn họ?”
Đám người vây xem chẳng những không cảm thấy hổ thẹn, ngược lại càng thêm phẫn nộ, chỉ trích Nhiếp Tiểu Lý lại càng nhiều hơn.
“Các người có nghe thấy không, bày đặt bắt chẹt người khác nữa chứ.”
“Dáng dấp nhìn đẹp như thế, nhưng tâm thì…”
“Không muốn cứu người, vừa rồi ngươi còn giả bộ gì chứ?”
“Đúng đấy, còn nói nhân mạng cao hơn trời. Bây giờ lại muốn vung nồi lên đầu chúng ta.”
“…”
Nhiếp Tiểu Lý nghe đám người này chỉ trích, cảm thấy lỗ tai như muốn lùng bùng.
“Tất cả im miệng cho ta. Các ngươi nói nhiều quá, lỗ tai vợ tiếp viên hàng không ta muốn bể ra rồi kìa.” Hạ Thiên có chịu trừng mắt nhìn những người kia: “Nếu các ngươi còn nói nhảm nữa, các ngươi có tin ta đánh các ngươi hay không.”
Đám người kia sửng sốt, sau đó bắt đầu chĩa đầu mâu vào Hạ Thiên.
“Con mẹ nó, ngươi là ai vậy, lại dám bắt chúng ta câm miệng.”
“Đúng đấy, ngươi cùng một giuộc với nữ nhân kia, cũng chẳng phải vật gì tốt.”
“Mọi người đừng để bọn họ chạy thoát. Nếu ba người kia xảy ra chuyện, cứ để bọn họ gánh chuyện này.”
“Đúng, đúng, nếu không, người khác còn tưởng chúng ta hại, có miệng cũng không thể nói rõ.”
“Được rồi, mọi người bớt tranh cãi đi.” Nam nhân đội mũ lưỡi trai đứng ra hòa giải: “Vị tiểu thư này, nếu ngươi đã muốn cứu người, tốt nhất nên có hành động, chứ đừng nhất thời nhanh miệng. Nói lung tung như vậy, ngươi phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy.”
Nhiếp Tiểu Lý khó hiểu hỏi: “Ý của ngươi là tất cả đều là lỗi của ta?”
“Đương nhiên là lỗi của ngươi rồi.” Nam nhân đội mũ lưỡi trai nói: “Ban đầu, một nhà ba người đó chính là tự tìm, chúng ta cũng chỉ muốn cho bọn họ một bài học. Chờ lát nữa sẽ kéo bọn họ lên. Ngươi bỗng nhiên thò một chân vào, thiếu chút nữa làm xáo trộn bố trí của chúng ta. Nếu chẳng may làm không tốt, bọn họ rơi xuống té chết thật, chẳng lẽ chúng ta phải gánh tội sao?”
“Không phải ngươi nói loại người ngu xuẩn đó nên chết sớm tốt hơn sao?” Hạ Thiên hỏi ngược lại.
Sắc mặt nam nhân đội mũ lưỡi trai đỏ lên, ngụy biện: “Đầu óc ngươi có bị bệnh không? Ta chẳng qua chỉ nhất thời nói nhảm, ngươi không nghe ra sao?”
“Lấy nhân mạng ra nói đùa, ngươi hay thật đấy.” Nhiếp Tiểu Lý lạnh giọng nói: “Bây giờ thế nào? Ngươi muốn giở trò xiếc gì?”
“Cái gì gọi là trò xiếc?” Nam nhân đội mũ lưỡi trai khó chịu trừng mắt Nhiếp Tiểu Lý: “Đương nhiên là cứu người rồi. Hiện tại mạng người quan trọng, cũng không phải là lúc nói mấy lời như thế.”
Nhiếp Tiểu Lý: “…”
Trên tảng đá truyền đến tiếng kêu la của nữ nhân: “Có thể cứu chúng ta lên trước không? Có chuyện gì chờ chúng ta lên được rồi hãy nói. A, con trai và chồng của ta sắp rơi xuống rồi.”
Tình huống quả thật có chút nguy cấp. Nhiếp Tiểu Lý không rảnh suy nghĩ nhiều. Mặc kệ có chỗ nào không thích hợp, trước cứu người rồi nói sau.
“Bây giờ, cách tốt nhất là tìm người có cân nặng nhẹ nhưng có khí lực, dùng dây thừng cột vào người này, sau đó cột đầu dây bên kia vào một cái cây hoặc chúng ta cùng nhau giữ chặt.” Nam nhân đội mũ lưỡi trai hợp thời chỉ vào Nhiếp Tiểu Lý: “Người thích hợp nhất ở đây chính là ngươi. Thể trọng của ngươi không nặng, lại là người trưởng thành, có chút khí lực. Hơn nữa, lá gan của ngươi cũng rất lớn, tâm địa thiện lượng. Nếu không, vừa rồi ngươi cũng không nghĩ đến việc cứu người trước tiên.”
“Các ngươi ai có dây thừng thì mau lấy ra đi, hoặc công cụ hữu dụng khác cũng được.” Nhiếp Tiểu Lý nói với những người chung quanh: “Còn nữa, mọi người cùng nhau hỗ trợ, tận lực đè một đầu tảng đá, đừng để nó lung lay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận