Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3606: Nói chuyện tốt nhất nên chú ý trường hợp

Ma Cao Nhân ngẩn cả người, hiển nhiên không nghĩ đến tâm tư của mình lại bị người ta nhìn ra như thế.
“Hạ hội trưởng nói đùa, ta thật lòng muốn quay về hội, cũng không có ý khác.” Ma Cao Nhân cười khẽ, ý đồ che giấu sự bối rối của mình.
Trên thực tế, hắn ta nghe bạn bè trong hội nói qua, Hạ Thiên đã giúp Diệp lão giải quyết bệnh tật, còn để lại phương thuốc có thể giúp bọn họ làm dịu di chứng người chết sống lại. Cho nên, hắn ta mới thử thăm dò, quả nhiên không có tác dụng.
“Ta cũng chẳng hứng thú nói đùa với mấy tên ngớ ngẩn.” Hạ Thiên lười biếng đáp.
Lúc này, A Cửu nhìn Tống Vận Kỳ: “Tống lão tiên sinh, bây giờ người cũng đã làm quen xong, ngươi có thể nói thẳng ngươi muốn làm cái gì.”
“Món ăn này…” Tống Vận Kỳ chỉ món ăn trên bàn.
“Không phải đã nói rồi sao, nói rõ trước, đến lúc đó chúng ta mới có thể thư thái ăn cơm, không phải sao?” A Cửu đoán được Tống Vận Kỳ muốn lảng sang chuyện khác, trực tiếp ngắt lời: “Bằng không, ăn cũng không có ý nghĩa gì.”
Tống Vận Kỳ không khỏi ngẩn ra, mắt liếc nhìn Lâm Lục Chi.
A Cửu đột nhiên hiểu ra, chủ nhân bữa tiệc tối này chính là nữ nhân váy trắng áo xanh.
Hạ Thiên cười nói: “Cửu nha đầu, nàng không cần vội vã như vậy. Nên ăn cơm thì cứ ăn cơm, nên dùng bữa thì cứ dùng bữa. Nếu bọn họ đã không muốn nói, không phải rất tốt sao, không cần thiết phải nói nữa.”
“Cũng đúng.” A Cửu mỉm cười. Nàng quả thật đã hơi vội vàng rồi, ngược lại rơi xuống hạ phong, dễ bị người khác nắm đầu, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên, bọn họ thích nói thì nói: “Vậy chúng ta bắt đầu ăn đi. Ăn xong thì về nhà ngủ.”
Quả nhiên, A Cửu nói như thế, ba người khác liền nhìn nhau, biểu hiện không khỏi có chút nôn nóng.
“Cửu nha đầu, nàng nếm thử món này nhé.”
“Không ăn.”
“Vậy thì cái này?”
“Không ăn, ta ăn món nào sẽ tự gắp.”
Hai người Hạ Thiên và A Cửu chẳng coi ai ra gì, bắt đầu ăn, hoàn toàn không nhìn thấy ba người kia.
“Hương vị của mấy món này không tệ.” A Cửu tươi cười nói: “Đầu bếp chắc cũng thuộc hàng đỉnh cấp, tay nghề xem như không tệ.”
Tống Vận Kỳ xấu hổ cười một tiếng: ‘Dĩ nhiên rồi. Ta phải bỏ ra giá cao mới mời được vị đầu bếp này, có kinh nghiệm hơn bốn mươi năm, nấu món gì cũng đạt đến lô hỏa thuần thanh. Nếu Cửu cô nương thích, ta có thể để…”
“Được rồi, tùy tiện khách sáo một chút là được.” A Cửu từ chối: “Tại sao mọi người lại không ăn?”
Lâm Lục Chi hoàn toàn không có chút khẩu vị. Nàng ta cũng chẳng phải đến đây để dùng cơm. Nghe xong, nàng ta không nhịn được nói: “Các ngươi không cần giả ngu nữa. Mời các ngươi đến dự tiệc thật ra là chủ ý của ta. Ta có việc muốn nhờ Hạ Thiên, còn có…”
“Món này cũng không tệ, ngươi thử một chút đi.” A Cửu gắp một món cho Hạ Thiên.
“Hương vị gì chứ, thật ra không quan trọng.” Hạ Thiên nói.
A Cửu nhìn Hạ Thiên há miệng, không khỏi lườm hắn một cái: “Còn muốn ta đút tận miệng sao?”
Lâm Lục Chi: “…”
“Đủ rồi.” Lăng Thiên Phong không chịu nổi, một tay đặt lên bàn: ‘Nếu các ngươi thích ăn như vậy, ta không cho các ngươi ăn nữa.”
Nói xong, tay hắn ta dùng lực, định hất bàn lên.
Nhưng cái bàn không hề động đậy.
“Sao?” Gương mặt Lăng Thiên Phong hiện lên sự kinh ngạc, lập tức dùng hai tay, một lần nữa dùng sức, nhưng vẫn không đẩy được cái bàn mảy may.
“Đừng uổng phí sức lực.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Chút khí lực đó của ngươi nên giữ lại về nhà móc cứt mũi ăn đi.”
A Cửu đánh Hạ Thiên một cái: “Khi ăn đừng nói chuyện ác như vậy.”
Hạ Thiên hơi nghi hoặc một chút: “Cửu nha đầu, ta không có nói nàng, ta nói tên ngơ ngẩn kia mà.”
“Ai cũng đừng nói.” A Cửu trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó gác đũa: “Bị ngươi nói như vậy, ta ăn không còn cảm thấy ngon miệng nữa.”
Hạ Thiên nói: ‘Vậy chúng ta không ăn nữa, quay về thôi.”
“Đi.” A Cửu gật đầu, chậm rãi đứng dậy nói với Tống Vận Kỳ: “Nhận được sự khoản đãi của Tống lão tiên sinh, chúng ta vô cùng cảm kích. Tuy nhiên, trời cũng đã tối rồi, chúng ta không tiện quấy rầy. Cáo từ.”
Nói xong, nàng đưa mắt nhìn Hạ Thiên, hai người xoay người bước ra cửa.
“Khoan đã.” Lâm Lục Chi gấp lên, hô lớn với Hạ Thiên: “Các ngươi không thể đi được, chuyện còn chưa nói xong mà.”
“Chuyện? Chuyện gì?” A Cửu làm bộ hồ đồ, biểu hiện mờ mịt: “Chúng ta đến ăn bữa cơm tối. Bây giờ đã ăn xong, cũng đã tận hứng, đương nhiên phải rời đi rồi, cũng không thể qua đêm ở đây được.”
Tống Vận Kỳ cười ha hả: “Hai vị muốn qua đêm cũng được. Dưới lầu có phòng xa hoa lắm, tùy hai vị muốn ở phòng nào thì ở.”
“Được rồi.” A Cửu khoát tay: “Ta không quen ở chỗ lạ, ở nhà của mình vẫn dễ chịu hơn.”
“Hừ, nói dễ nghe quá.” Lăng Thiên Phong không nhịn được châm chọc: “Tiểu nha đầu, ngươi đến Tề gia được bao nhiêu ngày? Nhanh như vậy đã xem thành chỗ của mình, ngươi đúng là không ngại mất mặt.”
A Cửu lười tranh cãi với những người này: “Nói chuyện tốt nhất nên chú ý trường hợp và đối tượng, đừng tự tìm phiền phức cho mình.”
“Ta đã nói rồi, tiện nha đầu ngươi… phốc!” Lời còn chưa nói hết, thân ảnh A Cửu đã xuất hiện trước người Lăng Thiên Phong. Khi hắn ta còn chưa kịp phản ứng, hắn ta đã bị đá một cước vào miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận