Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3439: Đầu óc của ngươi đúng là có bệnh

Bành!
Tay bảo tiêu đầu trọc còn chưa đụng được Nhiếp Tiểu Lý, cả người đã bay ngược ra ngoài, cơ thể cao lớn thậm chí ngay cả khung cửa cũng đụng gãy, ngã sấp xuống hành lang.
“Đúng là phế vật.”
Nhậm Ngữ Đồng thấy bảo tiêu đầu trọc bị đạp bay ra ngoài, mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng cũng không quá giật mình.
“Nghĩ không ra ngươi cũng đã mời được bảo tiêu cho mình.” Nhậm Ngữ Đồng hiển nhiên cho rằng Hạ Thiên và Hồng Thịnh là bảo tiêu Nhiếp Tiểu Lý mời đến: “Quả nhiên cũng chẳng phải thứ gì tốt. Nếu không, ngươi mời bảo tiêu làm gì.”
“Ngươi nói nghe tức cười quá.” Ninh Thụy Thần cảm thấy quá buồn cười cho logic của nữ nhân trước mặt: “Không nói trước ta và anh rể của ta có phải bảo tiêu hay không, ngươi nói như vậy không khỏi quá tức cười. Ngươi mời bảo tiêu thì không sao, người khác mời bảo tiêu thì không phải người tốt.”
Nhậm Ngữ Đồng đương nhiên nói: “Đó là đương nhiên rồi, bởi vì bảo tiêu không phải ta mời mà là nuôi từ nhỏ trong gia đình.”
“À!” Ninh Thụy Thần im lặng: “Chỉ có thể nói nhà của ngươi đúng là có tiền.”
“Hà đạo sĩ, Hồ nho sinh, hai người tiến lên đi.” Nhậm Ngữ Đồng cũng không tức giận, ra lệnh cho hai bảo tiêu còn lại: “Hôm nay, các ngươi nhất định phải cho bọn họ một bài học. Nếu không, các ngươi cút hết cho ta, ta không cần phế vật làm bảo tiêu.”
Hai bảo tiêu đeo kính râm lập tức tuân lệnh, nhấc lên mười hai phần tinh thần. Bọn họ không giống bảo tiêu bình thường. Tất cả đều là cô nhi, từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện ở Nhậm gia, sứ mệnh suốt đời chính là bảo vệ người của Nhậm gia.
Từ nhỏ bọn họ đã tiếp nhận giáo dục phong kiến chủ nhục thần tử, tất nhiên đối với Nhậm tiểu thư nói gì nghe nấy.
“Tên của đám hộ vệ này nghe có vẻ thú vị thật.” Ninh Thụy Thần mỉm cười: “Hải Hà Hồ? Hòa thượng đạo sĩ nho sinh? Chẳng lẽ Nhậm gia các ngươi là hoàng thân quốc thích, hay là tiên gia thần quyến? Đại Thanh vong bao nhiêu năm rồi, thần tiên cái gì cũng chỉ là nói nhảm. Chỉ có thể nói Nhậm gia các ngươi đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
“Mắc mớ gì đến ngươi.” Nhậm Ngữ Đồng tức đến mức quát lớn: “Các ngươi xé rách miệng hắn ta cho ta.”
“Đủ rồi.” Nhiếp Tiểu Lý thấy đối phương đúng là không biết nói lý: “Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”
Hạ Thiên cười một tiếng, nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Vợ tiếp viên hàng không, bây giờ mà ngươi còn chưa biết rõ sao? Nàng ta muốn đến phá lễ đính hôn đấy.”
“Ta đã nói rồi, ngươi tìm ta cũng vô dụng thôi.”
Nhiếp Tiểu Lý đương nhiên biết, chẳng qua nàng cảm thấy cách mà đối phương đang làm quá ngu xuẩn: “Ta chẳng hứng thú với Chiêm Văn Bân. Lễ đính hôn cũng là do ta yêu cầu, bởi vì Chiêm gia muốn tổ chức hôn lễ luôn.”
“Ta cũng chẳng biết quan hệ giữa ngươi và Chiêm Văn Bân như thế nào, nhưng cho dù ngươi giết ta, bọn họ cũng sẽ lấy thi thể của ta tiếp tục lễ đính hôn, ngươi hiểu chưa?”
“Ngươi quả nhiên nói hươu nói vượn, chỉ biết nói xấu Chiêm gia và Văn Bân.” Khóe miệng Nhậm Ngữ Đồng nhếch lên nụ cười ý vị thâm trường: “Những lý do này của ngươi, Văn Bân đã sớm nói với ta rồi, gần như một chữ cũng không sai. Ngươi cho rằng ta có tin hay không?”
Nhiếp Tiểu Lý hoàn toàn bó tay. Nữ nhân này đã bị Chiêm Văn Bân tẩy não hoàn toàn: “Đã như thế, nhiều lời cũng vô ích. Ngươi muốn thế nào thì thế đó đi, nhưng thứ cho ta không thể phụng bồi.”
“Hừ, hôm nay, trước khi lễ đính hôn bắt đầu, ta sẽ đùa chết ngươi.” Nhậm Ngữ Đồng rốt cuộc cũng nói thẳng ra ý đồ của mình: “Ta nói cho ngươi biết, cho dù các ngươi đính hôn, trước mặt bổn tiểu thư, ngươi chẳng là cái thá gì.”
Nhiếp Tiểu Lý im lặng, chỉ có thể cảm thán: “Đúng là đầu óc có bệnh.”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Vợ tiếp viên hàng không, lần này ngươi nói chuẩn đấy. Đầu óc nàng ta xác thực có bệnh.”
“Người có bệnh là các ngươi đấy.” Nhậm Ngữ Đồng hừ lạnh một tiếng: “Hà đạo sĩ, Hồ nho sinh, các ngươi còn do dự gì nữa, còn không mau tiến lên cho ta.”
Tuy nhiên, hai bảo tiêu lại đứng bất động, giống như không nghe thấy mệnh lệnh của Nhậm đại tiểu thư.
“Ta bảo các ngươi ra tay, các ngươi điếc hay sao?” Nhậm Ngữ Đồng tức đến toàn thân phát run, chỉ vào hai người kia mà quát: “Các ngươi có tin ta cắt lỗ tai của ngươi hay không?”
Tròng mắt hai bảo tiêu chuyển động nhưng cơ thể lại không thể nhúc nhích. Bọn họ há miệng muốn nói chuyện nhưng lại không thể phát ra được một chút âm thanh nào.
“Làm gì, nháy mắt ra hiệu với ta? Có bệnh à?” Nhậm Ngữ Đồng không biết tại sao bọn họ lại như vậy: “Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu không ra tay, các ngươi đi chết cho bổn tiểu thư đi.”
Gương mặt Hạ Thiên hiện lên sự trào phúng, cười nói: “Đừng kêu nữa, bọn họ không nghe ngươi đâu.”
“Lời này của ngươi có ý gì?” Nhậm Ngữ Đồng cảm giác có chút không đúng nhưng lại không biết không đúng ở chỗ nào: “Bọn họ không nghe ta, chẳng lẽ sẽ nghe ngươi sao?”
“Bọn họ đương nhiên sẽ nghe ta, hơn nữa cũng chỉ nghe lời ta.” Hạ Thiên nghiêm túc nói.
Nhậm Ngữ Đồng một chút cũng không tin lời Hạ Thiên nói: “Hà đạo sĩ, Hồ nho sinh, ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, các ngươi đánh chết hắn, không cần lưu tình.”
Hai bảo tiêu kia vẫn bất động như cũ.
“Này, hai tên ngốc các ngươi, mau khiêng nữ nhân xấu xí kia đi cho ta.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thuận miệng phân phó.
Chỉ thấy hai bảo tiêu lập tức hành động, tiến lên cặp nách Nhậm Ngữ Đồng.
“Hai cẩu nô tài các ngươi muốn làm gì, mau thả ta xuống.” Nhậm Ngữ Đồng không khỏi giằng co, nhưng một cô gái yếu đuối làm sao có thể là đối thủ của hai bảo tiêu, đành phải kêu gào: “Nếu các ngươi còn không buông ra, ta bảo cha ta giết chết các ngươi.”
Nhiếp Tiểu Lý sợ Hạ Thiên lại nói những câu khó nghe, lập tức nói: “Hạ Thiên, nàng ấy không phải người xấu, đừng…”
Lời còn chưa nói hết, Hạ Thiên đã khoát tay: “Mau bảo nàng ta cút xa ta, càng xa càng tốt.”
Hai bảo tiêu kia giống như không nghe thấy, khiêng Nhậm Ngữ Đồng xông ra ngoài, rất nhanh tiến vào thang máy, chạy xuống lầu một, sau đó chạy đến cửa khách sạn, bằng tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài, cho đến khi biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận