Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3009: Người quen cũ

Chung Nam Sơn.
Hiện tại, Trương Minh Đà đang ở cùng với tình nhân cũ của ông Liễu Tích Hoa, chọn một dốc núi yên lặng xây nhà mà sống, trải qua cuộc sống của một ẩn sĩ.
Không thể không nói, Trương Minh Đà đương nhiên sẽ không làm mấy chuyện nam cày nữ dệt, càng không có chuyện miệng ăn núi lở, bởi vì tài sản tích lũy của ông đủ ăn đến đời chắt chút chít.
Chạng vạng tối một hôm nọ, tiểu đạo cô Niệm Tâm cầm theo một vò rượu đến trước nhà Trương Minh Đà.
Tiểu đạo cô Niệm Tâm thấy cửa mở, liền há miệng kêu to: “Trương gia gia, Liễu nãi nãi, hôm nay sư gia của con đào được mấy hũ rượu mà ông ấy chôn trước kia, ông bảo con đưa một vò đến cho người.”
“Tốt, Khâu lão đạo coi như còn có lương tâm.” Trương Minh Đà kéo ống quần, từ vườn rau xanh đằng sau bước ra, cười ha hả nói: “Niệm Tâm, tối nay ở lại nhà Trương gia gia ăn cơm nhé.”
Tiểu đạo cô Niệm Tâm lắc đầu: “Không được, mẹ của con còn chờ con trở về nữa.”
“Được, vậy ngươi về đi.”
Trương Minh Đà tiếp nhận bình rượu, vừa nhấc mắt đã thấy một nam tử cao lớn mặc áo bào xuất hiện trước mặt ông, vì thế ông đã rất nhanh đuổi tiểu đạo cô về.
Tiểu đạo cô tò mò nhìn nam tử cao lớn. Cô bé hoàn toàn không nhìn thấy rõ mặt của người này, hơi do dự một chút nhưng vẫn quay người đi.
“Kết lư tại nhân cảnh, nhi vô xa mã huyên. Đúng là nơi tốt, cuộc sống thoải mái thật.”
Gương mặt nam tử mặc áo bào như ẩn như hiện, âm thanh ngược lại vô cùng cởi mở: “Rượu này đặc biệt chuẩn bị cho ta phải không?”
“Ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Trương Minh Đà hiển nhiên nhận ra người đến, chỉ là sắc mặt không được tốt: “Sao ngươi không ở lại Nam Cương, chạy đến đây làm gì? Ngươi không sợ chết sao?”
“Nam Cương cổ địa vây ta hơn bốn mươi năm cũng đủ rồi.”
Nam tử mặc áo bào ngồi xuống băng ghế đá trước nhà, nhấc tay lên cách không chộp lấy vò rượu của Trương Minh Đà.
Sau đó, ông ta vỗ một cái, bùn phong rơi mất, mùi rượu nồng đậm trong nháy mắt bay ra.
“Ừm, mùi vị đủ nồng, tối thiểu cũng đã chôn sáu mươi năm rồi.” Nam tử mặc áo bào tuyệt không khách sáo, nhấc bình rượu rót vào trong miệng: “Thoải mái quá, sung sướng quá.”
Trương Minh Đà chắp tay sau lưng đứng bên cạnh nhìn nam tử mặc áo bào uống rượu, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
“Minh Đà, người kia là ai?” Liễu Tích Hoa từ trong nhà bước ra, lo lắng hỏi.
Trương Minh Đà khoát tay, thản nhiên đáp: “Một người quen cũ. Nơi này không có chuyện của nàng, nàng vào nhà đi.”
“Nếu không thì…”
Liễu Tích Hoa vẫn không yên lòng.
Bà còn chưa nói hết, Trương Minh Đà đã cắt ngang, quát nhẹ: “Ta bảo nàng vào nhà thì vào đi, đừng lề mề. Ta nói nàng không nghe sao?”
“Vậy chàng cẩn thận.” Liễu Tích Hoa mấp máy môi, sau đó quyết định làm theo.
Bên này, nam tử mặc áo bào đã uống gần nửa bình rượu, sau đó đặt bình rượu lên bàn đá, quay sang nhìn Trương Minh Đà: “Khó có được, chẳng những ngươi tìm được một nữ nhân, hơn nữa nhìn còn không tệ lắm.”
“Được rồi, không phải ngươi đến đây ôn chuyện chứ? ’ Trương Minh Đà cố nén sự tức giận trong lòng, thản nhiên hỏi: “Có việc gì thì nói thẳng, đừng vòng vo nữa.”
Nam tử mặc áo bào lắc đầu, có chút thất vọng: “Trương Minh Đà, nói thế nào chúng ta cũng có giao tình gần bốn mươi năm. Ngươi lạnh nhạt với bằng hữu như vậy sao?”
Trương Minh Đà phủi sạch: “Ngươi đừng lôi kéo làm quen. Chúng ta chỉ quen biết bốn mươi năm trước mà thôi, cũng chẳng có giao tình gì.”
“Được, nếu ngươi không nhận giao tình này, vậy chúng ta nói chuyện giao dịch đi.” Nam tử mặc áo bào nhìn sắc trời, sau đó quyết định vào thẳng chủ đề: “Ngươi còn nhớ hay không, bốn mươi năm trước ngươi đã từng đồng ý một việc?”
“Ngươi cũng nói bốn mươi năm trước, vậy ta khẳng định không thể nhớ rõ rồi.” Trương Minh Đà giả bộ hồ đồ: “Bây giờ ta già cả nên bị chứng mất trí nhớ, có rất nhiều chuyện ta không thể nhớ rõ.”
“Ha ha, ngươi đang giả bộ hồ đồ đúng không?” Nam tử mặc áo bào vạch trần: “Bốn mươi năm trước, sư phụ ngươi dẫn ngươi đến cổ địa, ngươi còn nhớ rõ không?”
“Ngươi và tân tinh giới sát thủ Ngải Luân, long đầu Ám tổ Lưu Nhân cũng quen biết nhau ở đó, ngươi không nhớ rõ à?”
“Còn nữa, tiểu tình nhân mối tình đầu của ngươi cũng ở cổ địa, ngươi cũng không nhớ?”
“…”
Trương Minh Đà thấy người này càng nói càng hăng, đoán chừng là do tác dụng của rượu, không khỏi lạnh giọng nói: “Ngươi nói xong chưa?”
“Cũng gần đủ rồi.” Nam tử mặc áo bào thở dài một tiếng: “Bốn mươi năm không có gặp ai, ngươi cũng nên thông cảm một chút.”
Trương Minh Đà cũng không kiên nhẫn nghe người này nói nhảm, lại hỏi thêm lần nữa: “Ngươi đến tìm ta rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Muốn mời ngươi đến cổ địa một chuyến.” Nam tử mặc áo bào dùng giọng điệu như ngủ mê để nói: “Sư phụ ngươi cũng đang ở đó. Năm đó, ngươi ném người ấy vào chỗ đó, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy áy náy sao?”
Trương Minh Đà hừ lạnh một tiếng: “Là ông ta gieo gió gặt bão thôi, tại sao ta lại phải áy náy?”
“Ta nghe nói bây giờ ngươi cũng có đệ tử.” Nam tử mặc áo bào không khỏi châm chọc: “Nếu như có một ngày hắn cũng phản bội ngươi, trong lúc ngươi khó khăn nhất mà vứt bỏ ngươi, ngươi có cho rằng đây là báo ứng hay không?”
Trương Minh Đà mỉm cười: “Mấy chuyện này không có khả năng phát sinh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận