Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2719: Lòi hết ra ngoài

Nhậm chưởng giáo cố gắng chèo chống để không bị ngã, cưỡng ép vận khí ngăn chặn độc tố, nói với ông cụ tóc trắng: “Độc này rất bá đạo, nhưng muốn dùng thủ đoạn này để đánh bại Nhậm Đạo Phưởng ta, suy nghĩ của ngươi không khỏi quá hão huyền rồi.”
“Thời cơ đã đến, chúng ta cũng không cần phải che giấu nữa.” Hải đại hòa thượng bỗng dưng đứng lên, quát lớn với Nhậm chưởng giáo: “Hôm nay ngươi triệu tập chúng ta đến Trùng Dương cung không phải một mẻ hốt gọn chúng ta sao? Vậy ngươi cũng đừng trách chúng ta tiên hạ thủ vi cường.”
Triệu tiên cô nói theo: “Không sai, ngươi bất nhân thì cũng đừng trách chúng ta bất nghĩa. Hơn một trăm năm trước, tán tu chúng ta bị Chung Nam Sơn các ngươi và họ Trác kia lừa gạt một lần. Bây giờ ta quyết không để cho các ngươi lừa lần thứ hai.”
“Haiz, các ngươi còn không rõ sao?” Khâu lão đạo trưởng không khỏi thở dài: “Người thật sự lừa gạt các ngươi chính là người mà các ngươi gọi là Tông chủ Ẩn Tông. Chủ mưu năm đó chính là ông ta, bây giờ cũng là ông ta.”
“Đánh rắm!” Hải đại hòa thượng nhịn không được mắng Khâu lão đạo trưởng: “Tuổi của Tông chủ chúng ta còn chưa đến bốn mươi, tại sao lại có liên quan gì đến chuyện năm đó chứ? Ngươi muốn kiếm chuyện cũng phải nói cho có lý, cứ dội nước bẩn như vậy cũng chỉ khiến ngươi trở nên trơ trẽn hơn mà thôi. Năm đó An Tâm Quán cũng được xem là danh môn, bây giờ lại trở thành chó săn cho Trùng Dương cung.”
“Hải đại sư, thế ngươi không phải đang làm chó săn cho cừu nhân giết sư của mình sao?” Khâu lão đạo bị Mạc Thủ Huyền hành hạ gần ba mươi năm, hoàn toàn không ngứa không ngáy gì với mấy lời nói này.
“Thường Thanh Sơn, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau ra tay đi.” Hải đại hòa thượng giận tím mặt, vẫn nhìn thấy ông cụ tóc trắng đứng ngây tại chỗ, không khỏi quát lớn: “Trường Thanh Sơn Nhân, ngươi ngu người rồi sao, còn không mau chấp hành kế hoạch của Tông chủ, chế phục Nhậm Đạo Phưởng lại trước rồi nói sau.”
Ông cụ tóc trắng nghe gọi tên của mình, quả nhiên lấy lại tinh thần, nhưng gương mặt vẫn còn một hai giây hoảng hốt, quên mất hình ảnh mà ông ta nhìn thấy trên xà ngang, tức giận nói: “Bạch bào trọc tặc, ngươi đang dạy lão phu làm việc à?”
“Ban đầu, chúng ta sẽ chờ độc tính của ông ta ngấm vào tận xương, tránh cho chúng ta phải nhọc sức.” Hải đại hòa thượng bất mãn nói: “Nhưng ngươi lại không giữ được bình tĩnh, nhất định phải giải quyết cho thật sớm. Bây giờ ngươi còn không mau giải quyết Nhậm Đạo Phưởng, đừng đợi Tông chủ đến đây vẫn còn là một đống rắc rối.”
Ông cụ tóc trắng không chút khách sáo mắng lại: “Ngươi cho rằng Nhậm lão tặc không chuẩn bị sao? Chờ thêm lát nữa, ông ta sẽ giải được độc. Ông ta cho người lật lại bản án, đơn giản chỉ là muốn chúng ta hiện thân. Bây giờ đã bị phát hiện, chúng ta còn che giấu làm chi nữa?”
“Nếu ngươi làm hỏng việc của Tông chủ, đến lúc đó làm sao mà ngươi giao phó?” Hải đại hòa thượng uy hiếp.
“Hai vị trưởng lão bình tĩnh lại đi, chính sự quan trọng hơn.” Địa vị của Triệu tiên cô không cao bằng hai người, đành phải ở bên cạnh thuyết phục.
Bên ngoài đại điện, hai phần ba tán tu đều là người của Ẩn Tông, tất nhiên bọn họ dễ dàng chế phục đạo sĩ Trùng Dương cung đang canh giữ bọn họ. Về phần tán tu còn lại, nhìn thấy tình huống này đành phải giữ im lặng, lặng lẽ làm chim cút.
Bên trong đại điện, mười đại diện tán tu có đến bảy người là người Ẩn Tông, ba người còn lại cũng có quen biết với Ẩn Tông, cho nên bọn họ chỉ ngồi bàng quan, không nhúng tay vào chuyện này.
“Rất tốt, quả nhiên đã lòi hết ra ngoài.” Nhậm chưởng giáo dần ổn định lại, lạnh giọng nói: “Bần đạo nghe nói dưới Tông chủ Ẩn Tông có năm vị Trưởng lão, không biết là năm vị nào?”
Ông cụ tóc trắng cười nhạo một tiếng, bóp quyền vọt đến gần Nhậm chưởng giáo: “Chờ ngươi xuống hoàng tuyền, ngươi tìm Diêm Vương gia hỏi thăm cho rõ ràng.”
Bành!
Nắm đấm của ông ta đánh vào trước ngực Nhậm chưởng giáo, nhưng còn chưa chạm đến cơ thể, một luồng khí kình đã chặn lại, phát ra tiếng nổ dọa người.
“Quyền phong không tệ. Đáng tiếc sức mạnh không đủ.” Nhậm chưởng giáo bị một quyền, gương mặt cũng không có biểu hiện gì? “Xem ra sau khi phụ thân và thúc phụ của ngươi chết, quyền pháp nhất mạch này của các ngươi đã bị thất truyền.”
Lửa giận ông cụ tóc trắng càng sâu, một quyền tiếp một quyền đánh về phía Nhậm chưởng giáo: “Ngươi còn mặt mũi nào nhắc đến chuyện này? Nếu không phải Trùng Dương cung các ngươi cùng cái tên họ Trác kia, Thường gia chúng ta đã sớm thoát khỏi thân phận tán tu, trở thành danh môn nhất mạch, lão phu cần chi tuổi cao còn phải bán mạng vì người khác. Chết đi cho ta.”
“Cho nên, ngươi quan tâm không phải là chân tướng mà là mặt mũi và hưng thịnh của Thường gia ngươi, đúng không?” Nhậm chưởng giáo lạnh lùng nói.
“Chẳng lẽ ngươi quan tâm không phải là hưng thịnh Trùng Dương cung?” Ông cụ tóc trắng sử dụng mười hai phần khí lực, khẽ động tất cả linh khí quanh quẩn bên ngoài Trùng Dương cung, một lần nữa đánh về phía Nhậm chưởng giáo.
Lần này, nắm đấm rốt cuộc cũng đột phá khí kình hộ thể Nhậm chưởng giáo, đánh thẳng vào ngực của ông.
Phốc!
Nhậm chưởng giáo chịu không nổi trọng quyền, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay rớt ra ngoài, thậm chí đụng sập cả bức tường phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận