Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3954: Hạ Thiên không chết, sẽ càng không thua

“Bổn tiên tử là Độ Kiếp Kỳ, đến từ liên minh tu tiên, sao có thể bị đám người ở cái nơi rách nát này sỉ nhục chứ.”
Nữ nhân váy dài thật sự tức giận, từng luồng hắc triều ngưng tụ trên thân, biến thành một hắc giáp hàn quang.
“A!”
Nàng ta hét lớn một tiếng, hắc tử chi khí tràn ra.
Ninh Nhụy Nhụy và Tô Bối Bối đồng thời bị đánh bay. Lưu Vân Thiết Nhận cũng bị chấn nát, chỉ còn lại chuôi kiếm rơi xuống mặt đất.
“Ta sẽ chém các ngươi thành muôn mảnh.”
Toàn thân nữ nhân váy dài tản ra một khí thế sát thần, cực kỳ giống với Bá Hỏa Thần vừa nãy.
“Chuyện gì xảy ra thế? Chẳng lẽ chúng ta không đánh chết được nàng ta sao?”
Ninh Nhụy Nhụy khó khăn định lại cơ thể đang bay ngược, cau mày nói: “Hay là Độ Kiếp Kỳ thật sự khó chơi như vậy?”
“Boss đang cuồng bạo, mở ra giai đoạn hai. Nếu bây giờ bị nàng ta đụng phải, tuyệt đối sẽ rất đau, chúng ta nhất định phải cẩn thận.”
Bình thường, khi Tô Bối Bối nhàm chán, nàng thường hay thích chơi game. Lúc này, nàng lên tiếng nhắc nhở Ninh Nhụy Nhụy: “Chúng ta lại phối hợp, cũng giống như vừa rồi, ngươi nghĩ cách thu hút sự chú ý của nàng ta, ta sẽ nghĩ cách phế đi nàng ta.”
Biểu hiện Ninh Nhụy Nhụy có chút ngưng trọng. Nàng đưa tay ra, thu lại chuôi Lưu Vân Thiết Nhận vào lòng bàn tay, biến nó thành một kiếm hoàn trống rỗng: “Lưu Vân Thiết Nhận hình như không thể dùng được nữa, đúng là đáng tiếc.”
“Bây giờ không phải thời điểm để tiếc.”
Tô Bối Bối trịnh trọng nói: “Nữ nhân kia sắp nổi điên rồi.”
Quả nhiên.
Nàng mới nói xong, nữ nhân váy dài đã vọt đến trước mặt, một chưởng chộp về phía lồng ngực của nàng.
Tô Bối Bối tranh thủ khoanh tay trước ngực, đáng tiếc vẫn muộn.
Phốc.
Nàng phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay rớt ra ngoài, nặng nề ngã xuống núi tuyết.
“Tô Bối Bối?”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy tình huống này, không khỏi có chút luống cuống, vội xông đến chỗ Tô Bối Bối: “Ngươi không sao chứ?”
“Hừ, đừng gọi nữa. Kết quả của ngươi cũng sẽ giống như nàng ta.”
Nữ nhân váy dài trong chớp mắt đã đến trước mặt Ninh Nhụy Nhụy, một chưởng đánh bay nàng.
Sau khi nàng ta ngưng kết chiến giáp màu đen, bất luận tốc độ hay là sức mạnh đều tăng lên không chỉ gấp mười lần. Ninh Nhụy Nhụy và Tô Bối Bối hoàn toàn theo không kịp.
“Vừa rồi các ngươi sỉ nhục bổn tiên tử, ta sẽ hoàn lại cho các ngươi gấp trăm nghìn lần.”
Nữ nhân váy dài khoát tay, tóm lấy Ninh Nhụy Nhụy ném đến trước mặt Tô Bối Bối, độc ác nói: “Hai người các ngươi đừng mong người khác cứu mình. Cái tên Hạ Thiên kia đã bị Bá Hỏa sư đệ mang đến Kiếp Hỏa Địa Ngục của hắn ta. Chưa đến nửa canh giờ, hắn sẽ bị đốt thành kiếp tro.”
“Hạ Thiên không chết, sẽ càng không thua.”
Mặc dù Tô Bối Bối đã bị nội thương nhưng giọng nói của nàng vẫn kiên định như cũ, không hề có chút do dự.
Gương mặt nữ nhân váy dài hiện lên sự mỉa mai, khinh thường nói: “Đây chính là lòng tự trọng của sâu kiến sao? Sắp chết đến nơi mà còn khoác lác mấy lời vô vị như thế, thật sự đáng thương.”
“Ta cảm thấy người đáng thương chính là ngươi.”
Tô Bối Bối chậm rãi đứng dậy, đứng trước người Ninh Nhụy Nhụy, lạnh lùng trả lời.
“Ta đáng thương?”
Nữ nhân váy dài cười nhạo: “Ngươi đừng tưởng rằng vừa rồi ngươi chiếm được tiện nghi nhất thời thì cho rằng mình ghê gớm. Uy nghiêm của Độ Kiếp Kỳ không dung đám sâu kiến các ngươi khinh nhờn.”
Ninh Nhụy Nhụy đứng lên, thản nhiên nói: “Tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ của liên minh tu tiên bị người của cái nơi mà các ngươi gọi là tiên cũng muốn bỏ đó đánh bại, thậm chí giết chết, chẳng lẽ không đáng thương sao?”
“Chỉ dựa vào hai người các ngươi?”
Nữ nhân váy dài cười nhạo, lòng bàn tay đột nhiên hiện ra hai luồng thủy quang: “Các ngươi có tin bây giờ bổn tiên tử có thể giết chết các ngươi bất cứ lúc nào không?”
“Nếu ngươi ngay từ đầu trực tiếp ra tay hạ sát, chúng ta đã chết rồi.”
Tô Bối Bối lắc đầu: “Bây giờ ngươi đã không còn cơ hội.”
“Hừ, muốn giết chết các ngươi lúc nào cũng được.”
Nữ nhân váy dài lại ngưng kết trường tiễn bằng nước, nhắm vào Tô Bối Bối và Ninh Nhụy Nhụy: ‘Bây giờ ta tiễn các ngươi lên đường.”
Vù.
Trường tiễn bằng nước vạch ra từng luồng quang ảnh bay vụt về phía hai người Ninh Nhụy Nhụy và Tô Bối Bối.
Hai người bọn họ giống như bị dọa sợ, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Bốp bốp bốp… Những tiếng giòn vang vang lên. Trường tiễn bằng nước còn chưa đụng phải Ninh Nhụy Nhụy và Tô Bối Bối đã bị nổ nát.
“Là ai?”
Nữ nhân váy dài lập tức cảm thấy không thích hợp. Mấy luồng khí tức đột nhiên xuất hiện chung quanh nàng ta.
“Là nãi nãi của ngươi.”
Bỗng dưng, một bóng người vọt đến trước người nữ nhân váy dài, một chưởng vỗ vào hậu tâm nàng ta: “Hừ, chỉ biết đánh lén?”
Nữ nhân váy dài khinh thường, cũng không cảm thấy một chưởng đối phương có thể làm bị thương nàng ta, bởi vì trên người nàng ta có một tầng phòng hộ kiếp giáp hắc thủy.
“Ngươi cho rằng ta nhẹ tay sao?”
Người đến là A Cửu. Nàng cười lạnh một tiếng: ‘Vậy ta sẽ cho ngươi một món quà lớn.”
Bành! Bành!
Lại có thêm hai nhân ảnh lóe lên, đánh trúng vào hai bên eo nữ nhân váy dài.
Ba người cùng tấn công, sau đó rút lui, một chút cũng không ham chiến.
“Cửu tỷ tỷ, Dương tiểu thư, còn có Lam Y Nhân, tại sao các ngươi lại đến đây?”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy ba người, không khỏi có chút cao hứng.
Tô Bối Bối hơi mất kiên nhẫn: “Được rồi, không có thời gian để ngươi cảm khái đâu. Mọi người cùng nhau xông lên diệt xú nữ nhân kia.”
Mấy người lập tức hợp tác, bóng người tung bay, không ngừng nện xuống người nữ nhân váy dài
Bạn cần đăng nhập để bình luận