Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3879: Nàng có ăn giấm cũng đừng ăn bậy

Hạ Thiên có chút khó chịu nói: “Này, ngươi đừng tưởng bên trong tên của ngươi có chữ Hạ thì ngươi có thể nói chuyện với ta như thế.”
Nữ nhân mày trắng hiển nhiên không quen phương thức nói chuyện của Hạ Thiên, gương mặt trắng nõn hiện lên mấy sợi gân xanh, nhưng rất nhanh đã che giấu lại.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, ánh sáng quỷ dị bỗng nhiên thu lại.
Giống như có người dùng đồ lau nhà quét sạch qua khoảng trời này, trong nháy mắt bầu trời trở nên sạch sẽ.
“Cái này… chuyện gì xảy ra thế?”
Nữ nhân mày trắng nhìn thấy, không khỏi ngẩn ra, không biết tình huống như thế nào.
Hạ Thiên dường như nhìn ra được mánh khóe, chỉ lắc đầu, sau đó định rời đi.
“Này, Hạ Thiên, ta hỏi ngươi còn chưa trả lời mà.”
Nữ nhân mày trắng tiến lên ngăn cản Hạ Thiên, giọng nói ngược lại mềm hơn một chút: ‘Ngươi hẳn đã biết chuyện gì xảy ra. Ngươi có thể nói cho ta biết được không?”
“Tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết?”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Ta và ngươi rất quen sao?”
Nữ nhân mày trắng cau mày lại, sau đó nói: “Nhưng chúng ta cũng không có thù hận gì, cứ xem như kết giao bạn bè đi. Phái Tuyết Sơn chúng ta xưa nay không bạc đãi bạn bè.”
“Được rồi, phái Tuyết Sơn các ngươi không xứng làm bạn với ta.”
Hạ Thiên nói: “Các ngươi thua thiệt hay bạc đãi chẳng liên quan gì đến ta.”
Nữ nhân mây trắng do dự một chút, sau đó lui một bước: “Vậy ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng nói cho ta biết?”
“Tránh ra.”
Hạ Thiên chỉ đáp lại hai chữ.
“Thật ngại qua, là ta lỗ mãng. Ta xin lỗi ngươi.”
Nữ nhân mày trắng cũng không tiếp tục ép sát mà tránh xa Hạ Thiên, ý vị thâm trường nói: “Phái Tuyết Sơn chúng ta và tập đoàn Thần Y của các ngươi chưa từng gặp nhau, cũng không có ân oán. Hy vọng ngươi không nên nhúng tay vào chuyện của phái Tuyết Sơn.”
Hạ Thiên nhìn nữ nhân mày trắng một cái, lười biếng nói: “Người của phái Tuyết Sơn các ngươi nhiều lần muốn giết ta, còn có vợ Tiểu Tiểu Dương. Bây giờ ngươi nói không có ân oán, ngươi không cảm thấy buồn cười sao?”
“Điều này ngươi yên tâm đi.”
Nữ nhân mày trắng hiển nhiên biết Hạ Thiên nhắc đến chuyện gì, lập tức nói: “Ta biết ai làm những việc này. Ta sẽ trói hắn ta đến trước mặt ngươi, chỉ hy vọng ngươi đừng vì chuyện đó mà giận lây toàn bộ phái Tuyết Sơn.”
Hạ Thiên có chút không được kiên nhẫn, khoát tay: “Ngươi muốn làm gì không cần báo cáo với ta. Chỉ cần ngươi đừng trêu chọc ta và nữ nhân của ta, ngươi muốn làm gì thì làm, chẳng liên quan gì đến ta.”
Nữ nhân mày trắng thở dài, lập tức quay người rời đi, rất nhanh biến mất trong tuyết trắng mênh mông.
“Đừng núp nữa, mau ra đi.”
Hạ Thiên đứng im không nhúc nhích, một lát sau mới nói một câu.
“Chàng biết ta ở đây?”
Chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp từ trên trời giáng xuống trước mặt Hạ Thiên.
“Vợ đại yêu tinh, nàng vừa đến là ta đã cảm nhận được ngay.”
Hạ Thiên tiến lên ôm chặt nữ nhân trước mắt, cười nói: “Ta nhớ nàng lắm, nàng có phải cảm nhận được ta nhớ nàng, cho nên nàng mới cố ý đến gặp ta?”
Triệu Vũ Cơ nhìn chằm chằm Hạ Thiên, cười nói: “Vừa rồi, ta thấy chàng trò chuyện với tiểu cô nương phái Tuyết Sơn rất cao hứng. Chàng không trách ta quấy rối màn kịch hay của chàng, ta đã cảm ơn trời đất rồi.”
“Ta chẳng quen biết nữ nhân kia.”
Hạ Thiên lắc đầu, hờ hững nói: “Vợ đại yêu tinh, nàng có ăn giấm cũng đừng ăn bậy.”
Triệu Vũ Cơ mỉm cười trêu ghẹo: “Cho dù chàng không quen với nữ nhân này, vậy chàng cùng với Ninh Nhụy Nhụy và Dương San tiêu dao khoái hoạt cũng không ít ở Tuyết Thành thì sao.”
“Vợ đại yêu tinh, nàng lại nói không đúng rồi.”
Hạ Thiên làm ra vẻ mặt nghiêm túc: “Vợ Tiểu Tiểu Dương đến công tác, tiểu muội chân dài theo gia gia của nàng ấy đến giải quyết ân oán trước kia, cũng không phải theo ta tiêu dao khoái hoạt.”
“Chàng thật sự là…” Triệu Vũ Cơ có chút bó tay nhưng vẫn để mặc cho tay của Hạ Thiên tùy ý du tẩu trên người mình.
Hạ Thiên cười nói: “Vợ đại yêu tinh, muội muội chân dài có dựng một căn nhà gỗ nhỏ trên núi tuyết, chúng ta đến đó tâm sự đi.”
“Chỉ tâm sự thôi sao?”
Vẻ mặt Triệu Vũ Cơ mập mờ nhìn Hạ Thiên: “Chàng không định dẫn ta đến căn nhà gỗ đó, sau đó làm chuyện không tốt với ta chứ?”
“Làm gì có chuyện đó?”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Vợ đại yêu tinh, nàng hiểu ta rất rõ mà. Ta chỉ muốn tâm sự với nàng, trò chuyện một chút về tia sáng vừa rồi.”
Triệu Vũ Cơ nghe xong, cũng nghiêm túc lại: “Tia sáng kia quả thật có chút quỷ dị. Vừa rồi, ta từ Tiểu Tiên Giới xuống đã gặp được chàng, vừa lúc chúng ta trò chuyện… Hả?”
Nàng còn chưa nói hết, Hạ Thiên đã ôm nàng chạy đến căn nhà gỗ nhỏ, sau đó quần áo trên người không biết vì sao lại không còn.
“Vợ đại yêu tinh, nàng nói đi.”
Hạ Thiên thuận miệng thúc giục.
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Vũ Cơ đỏ ửng, xấu hổ nói: “Chàng như vậy, ta nói như thế nào?”
“Có gì mà không thể nói chứ?”
Hạ Thiên vẫn vẻ mặt nghiêm túc kia: “Trước kia cũng không phải chưa từng làm qua, nàng khẳng định có thể.”
Triệu Vũ Cơ tức giận nói: ‘Vừa rồi chàng còn nói dẫn ta đi tâm sự mà.”
“Đúng, chính là tâm sự.”
Hạ Thiên một chút xấu hổ cũng không có: “Nàng cứ trò chuyện, ta lắng nghe đây, chuyện khác cũng không chậm trễ.”
Một lần trò chuyện này, hai người trò chuyện vô cùng nhập tâm, hết sức thư thái.
Một lần trò chuyện này, hai người trò chuyện rất vui vẻ, gần như không bỏ sót thứ gì.
Một lần trò chuyện này, hai người trò chuyện đến quên thời gian, từ hoàng hôn đến đêm khuya, từ đêm khuya cho đến rạng sáng.

Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy lại gặp phiền phức không nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận