Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4111: Lúc nào mới đến phiên ta nói chính sự chứ?

Bên kia, A Cửu cũng không suy nghĩ nhiều, nói thẳng với Hạ Thiên: “Được rồi, có gì về sau hãy nói. Chàng hãy xem thử những người này rốt cuộc vì sao mà chết.”
“Đám ngớ ngẩn này là ai thế?” Hạ Thiên hỏi: ‘Là ma chủng.” Triệu Thanh Thanh xen vào: “Căn cứ theo phương pháp mà Dạ Ngọc Mị cung cấp, chúng ta có thể phân biệt được ai là ma chủng, sau đó nhanh chóng tiêu diệt. Chỉ là những người này có chút không giống, rõ ràng phù hợp với đặc điểm ma chủng, nhưng lại không cách nào giết chết, cuối cùng lại chết một cách khó hiểu.”
Hoa Ánh Lục ở bên cạnh bổ sung: “Những người này chạy trốn từ thế giới địa tâm Thần tộc. Trên người hậu duệ về sau hoặc nhiều hoặc ít đều lưu lại huyết mạch Thần tộc chúng ta, nhưng cơ thể vẫn bị ma chủng khống chế. Về phần cái chết của bọn họ, cái này thì ta cũng không rõ lắm.”
Hạ Thiên còn chưa kịp nhìn, Phù Diêu Tiên Tử đã chậm rãi lên tiếng: “Trên người bọn họ không phải là ma chủng mà là ma nguyên.”
“Có cái gì khác nhau sao?” A Cửu nghi hoặc nhìn Phù Diêu Tiên Tử.
Mặt Phù Diêu Tiên Tử vẫn không thay đổi, bắt đầu giải thích: “Ma chủng chỉ là hạt giống, cần linh khí hoặc huyết nhục tẩm bổ. Qua một thời gian, chúng có thể giọng khách át giọng chủ, trở thành một loại ma nguyên.”
Triệu Thanh Thanh liền hỏi: “Tại sao bọn họ lại chết một cách khó hiểu như vậy?”
“Bởi vì bản tôn thả ra ma nguyên chết rồi.” Phù Diêu Tiên Tử nói.
Hạ Thiên thấy Triệu Thanh Thanh và A Cửu vẫn không hiểu, liền nói: “Những thứ này đều do một tên tên Thiên Sát Ma Chủ làm ra. Hắn ta đã bị xử lý rồi.”
A Cửu hỏi tiếp: “Đó mới là điểm kỳ lạ. Vì sao người có ma chủng lại không chết chứ?”
“Ngược lại người thành ma nguyên thì lại chết?” Triệu Thanh Thanh hỏi tiếp.
“Bởi vì ma chủng nhỏ yếu, không ổn định, trên lý thuyết còn có thể bị ký túc thể nuốt chửng.”
Phù Diêu Tiên Tử nói: “Còn ma nguyên thì đã ổn định, đến một mức độ nào đó tùy thời có thể trở thành một phần của cơ thể ma chủ.”
“Thì ra là thế.” A Cửu chậm rãi gật đầu: “Cảm ơn đã giải thích.”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Người một nhà, không cần khách sáo.”
“Ai thèm khách sáo với chàng.” A Cửu hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Tên đại sắc lang chàng, ngoại trừ gây họa cho nữ nhân, chàng còn biết cái gì nữa chứ?” “Cửu nha đầu, lời này của nàng có chút thiếu công bằng.” Hạ Thiên bất mãn nói: “Tên ngốc Võ La Thần Quân không phải đã bị ta xử lý rồi sao? Đây mới là uy hiếp lớn nhất. Bằng không, các người có thanh trừ ma chủng bên ngoài nhiều hơn nữa cũng vô dụng.”
Phù Diêu Tiên Tử nói: “Cũng không nhất định. Nếu ma chủng không được thanh trừ sạch sẽ, Thiên Sát có thể trùng sinh bất cứ lúc nào. Hơn nữa, cũng có khả năng tái diễn lại một số đồ vật không thể dung hợp. Đến lúc đó uy hiếp còn lớn hơn nữa.”
Hạ Thiên hỏi: “Tên ngốc Thiên Sát không phải chết rồi sao?”
“Thiên Sát sẽ không chết.” Phù Diêu Tiên Tử lắc đầu: “Chỉ cần ma chủng đạt đến số lượng nhất định, hắn ta có thể phục sinh bất cứ lúc nào, bởi vì hình thức sinh mệnh của hắn ta là như vậy. Năm đó, khi ta thu phục hắn ta cũng phí hết một phen công phu.”
Hạ Thiên cũng không quá khẩn trương: “Một kẻ ngu ngốc chết thôi mà. Nếu hắn ta thật sự sống lại, lại tiếp tục giết hắn ta chết thôi.”
‘Muốn hoàn toàn tiêu diệt hắn ta triệt để cũng không phải là không thể được.” Phù Diêu Tiên Tử nói: “Biện pháp thích hợp nhất chính là tìm tất cả những người bị gieo ma chủng, thanh trừ ma chủng trong người bọn họ là được.”
Triệu Thanh Thanh nói: “Nếu như vậy, biện pháp mà Dạ Ngọc Mị dạy thật ra lại có tác dụng.”
“Đây không phải là cách của muội muội chân dài.” Hạ Thiên cười nói: “Có thể là cách của Cung chủ Thiên Cung.”
“Ta chẳng quan tâm là cách của ai, miễn hữu dụng là được.” A Cửu nói.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta và vợ Phù Diệu còn một số quá trình còn chưa xử lý xong. Mọi người ở lại giải quyết việc của mình đi nhé.”
“A, Hạ tiên sinh, ta còn chưa nói chuyện của mình mà.”
Hoa Ánh Lục thấy Hạ Thiên quay người đóng cửa, lập tức tiến lên: “Ngươi có đồng ý hay không thì chưa tính, tối thiểu nên để ta nói hết đã.”
Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn: “Không phải ngươi mới nói vừa nãy sao?”
“Vừa rồi ta chỉ giải thích nơi phát ra thi thể này, khả năng có liên quan đến địa tâm Thần tộc.” Hoa Ánh Lục nói: “Chuyện của ta còn chưa nói mà.”
“Vậy ngươi nói nhanh một chút đi.” Hạ Thiên nói.
Hoa Ánh Lục không khỏi thở dài. Bị Hạ Thiên nói như thế, nàng nhất thời không biết làm cách nào để mở miệng.
Hạ Thiên bĩu môi nói: “Không nói, vậy thì ngày sau bàn lại.”
“Ngươi gấp cái gì chứ?” A Cửu liếc mắt, tức giận nói: “Đầu óc của ngươi chỉ biết những chuyện kia thôi đúng không?”
Hạ Thiên nghiêm túc cải chính: “Cửu nha đầu, nàng đang phát dục, thành ra trong người nóng nảy, lúc nào cũng nghĩ đến thuyết pháp đó.”
“Này, chàng chó cùng rứt giậu đúng không.” A Cửu trừng mắt với Hạ Thiên: “Chàng học hành còn không đúng đắn, còn dám ở đây dạy ta?”
“Đó là vì ta là thiên tài.” Hạ Thiên cười nói, biểu hiện vô cùng kiêu ngạo: “Những thứ mà ta đã đọc qua thì không bao giờ quên được, hoàn toàn không cần đi học.” Hoa Ánh Lục bó tay: “Lúc nào mới đến phiên ta nói chuyện chính sự chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận