Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2988: Ta muốn ngươi chết ngươi phải chết

Từ Côn Luân đã biết chỗ đáng sợ của Huyền Dương Tiên Đế, chỉ là chuyện này vi phạm chuẩn tắc làm người của ông ta, ông ta đành phải đè xuống sự sợ hãi trong lòng: “Chuyện khác, ta còn có thể nghe theo. Nhưng ta đã thua thiệt Tú Nhi và mẫu thân con bé rất nhiều, tuyệt đối không thể ép buộc con bé nữa. Cho nên, thứ cho ta khó tòng mệnh.”
“Từ Côn Luân, ngươi thật sự cho rằng trẫm sẽ không giết ngươi sao?” Huyền Dương Tiên Đế nổi giận quát một tiếng. Toàn bộ Thiên Ngoại Thiên lập tức lắc lư, vô số trận pháp to nhỏ dần dần phát sáng lên: “Ta cho ngươi cơ hội lần cuối, ngươi có đồng ý hay không?”
“Ta…” Từ Côn Luân hít sâu một hơi. Mặc dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng nhìn trận pháp chằng chịt như sao trời trước mặt, ông ta vẫn bị dọa đến khắp người phát lạnh.
Uy áp của trận pháp chậm rãi đè xuống ngực Từ Côn Luân, khiến ông ta có cảm giác hít thở không thông. Linh khí bên trong đan điền hoàn toàn không cách nào dùng được, bóng ma tử vong đang bao phủ ông ta.
“Từ Tú Nhi, trẫm chắc chắn sẽ phải có được, chẳng cần phải thương lượng với ngươi.” Ánh mắt Huyền Dương Tiên Đế trở nên lạnh lại, không hề có chút tình cảm nào: “Tu vi của trẫm đã đạt đến bình cảnh, cần lô đỉnh như thế. Trẫm nói cho ngươi biết chính là cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại không biết trân quý. Ngươi làm trẫm thất vọng quá.”
Từ Côn Luân không nói được, cảm giác một giây sau ông ta sẽ chết, trong lòng không khỏi bi thương.
“Dám đánh chủ ý lên vợ của ta, ngươi quả nhiên chán sống rồi.” Lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên. Mặc dù không lớn nhưng rơi vào tai Huyền Dương Tiên Đế và Từ Côn Luân lại giống như sấm sét.
“Không thể nào.” Lãnh ý trong mắt Huyền Dương Tiên Đế trong phút chốc tiêu tán, thay vào đó là sự sợ hãi, kinh ngạc và không thể tin nổi: “Rõ ràng ngươi chết rồi mà? Không ai có thể chạy thoát khỏi đại trận Thiên Địa Kinh Hoàng của trẫm. Cho dù Chân Tiên hàng thế cũng không có khả năng.”
“Chỉ là mấy đại trận rách nát, chẳng cần đến Chân Tiên hàng thế, một người một cây kim của ta là đủ rồi.” Hạ Thiên xuất hiện trước mặt Huyền Dương Tiên Đế, chẳng những lông tóc không thương, ngược lại còn thần thái sáng láng hơn cả lúc trước.
Huyền Dương Tiên Đế thật sự không cách nào tiếp nhận được sự thật trước mắt. Ông ta chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi tuyệt đối không thể nào làm được, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Hạ Thiên hỏi ngược lại.
“Trừ phi…” Huyền Dương Tiên Đế cũng không biết trừ phi cái gì, bởi vì ông ta thật sự không nghĩ đến sẽ có người thoát khỏi đại trận Thiên Địa Kinh Hoàng của ông ta, bởi vì ông ta đã dùng chính một ngàn năm thời gian ngưng kết mà thành. Đây chính là trận pháp kết xuất một ngàn năm, không phải một ngàn, cũng không phải một vạn mà là trận pháp đếm không hết. Nhưng chúng lại không thể giết chết phàm nhân Hạ Thiên. Ông ta thật sự không cách nào tiếp nhận được.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Chính ngươi cũng không biết trừ phi cái gì, cho nên trận pháp kia chỉ là phế vật mà thôi.”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.” Huyền Dương Tiên Đế bị kích thích quá lớn, đầu óc đã không còn bình thường, chỉ biết lẩm bẩm không còn khả năng.
Thật ra, ngay cả Từ Côn Luân cũng cảm thấy không có khả năng. Ông ta biết rất rõ tạo nghệ trận pháp của Huyền Dương Tiên Đế. Nếu một hai đại trận, thậm chí một hai trăm đại trận, ông ta còn cảm thấy Hạ Thiên có thể đào thoát, nhưng nơi này chất đống trận pháp hơn ngàn năm. Uy lực bên dưới nói không chừng có thể xử lý luôn cả Chân Tiên, nhưng Hạ Thiên chẳng những còn sống mà còn phá được trận.
Quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Cũng làm cho người ta khó mà tin được.
Cho nên cũng khó trách Huyền Dương Tiên Đế lại bị hỏng mất như thế.
“Ông ta điên rồi sao?” Từ Côn Luân bình tĩnh lại, thấy Huyền Dương Tiên Đế không ngừng lẩm bẩm, không khỏi nghi ngờ hỏi.
“Ta chẳng quan tâm ông ta điên hay không. Đã dám đánh chủ ý lên Cửu nha đầu, ông ta nhất định phải chết.” Hạ Thiên lấy ra ngân châm đâm xuống đỉnh đầu Huyền Dương Tiên Đế.
Ầm ầm.
Lúc này, tiếng sấm vang lên, sau đó mây đen cuồn cuộn sinh ra, trong đó có vô số lôi long đang du động.
“Chuyện gì thế?” Hạ Thiên nhìn dị tượng trước mặt, khó chịu hỏi.
Từ Côn Luân cũng không biết Hạ Thiên đang nói chuyện với ai. Dù sao cũng không giống như đang nói chuyện với ông ta, nhưng ông ta vẫn giải thích: “Theo truyền thuyết, Tiên đế các thế hệ sẽ nhận được một sức mạnh pháp tắc. Nếu ngươi giết ông ta, sức mạnh pháp tắc sẽ bị đứt đoạn truyền thừa. Cho nên nó sẽ ngăn cản ngươi.”
‘Ta chẳng quan tâm pháp tắc hay không pháp tắc. Đánh chủ ý lên vợ của ta thì đều phải chết.” Hạ Thiên mặc kệ nhiều như vậy, ngân châm vẫn đâm xuống dưới.
Xoẹt!
Một luồng sấm sét màu tím từ trong mây đen giáng xuống, bổ trúng ngân châm trong tay Hạ Thiên, ngăn cản hắn đâm vào đầu Huyền Dương Tiên Đế.
Huyền Dương Tiên Đế giống như lấy lại tinh thần, cuồng tiếu lên: “Ha ha ha, thiên đạo không muốn trẫm chết. Trẫm là con của thiên đạo, Hạ Thiên ngươi không cách nào làm gì được ta đâu. Ngươi chỉ là một phàm nhân, chẳng lẽ ngươi dám chống lại thiên đạo hay sao?”
“Ngươi chỉ có một lực lượng pháp tắc mà thôi, làm gì được tính là con của thiên đạo chứ.” Hạ Thiên mắng to: “Ta muốn ngươi chết, cái gì pháp tắc, cái gì thiên đạo, mẹ nó đều không dùng được hết.”
Nói xong, Hạ Thiên vận ngân châm, cưỡng chế lôi điện màu tím đâm vào đầu Huyền Dương Tiên Đế.
“A!”
Huyền Dương Tiên Đế gào lên thê thảm giống như mổ heo, hoàn toàn không còn phong phạm của Tiên đế lúc trước.
“Chết đi.”
Hạ Thiên hét lớn, một luồng ánh sáng màu trắng không biết từ nơi nào bay đến, chặt đứt lôi điện màu tím.
Kim châm tiến vào.
Huyền Dương Tiên Đế ngã xuống đất, không còn thở nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận