Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3353: Ngươi có muốn tu tiên hay không?

“A, người đâu?” Tào Thiển Thiển đưa mắt nhìn Tào Tùy Tâm đi xa, nhưng khi nàng quay lại, nàng đã không còn thấy bóng dáng của Hạ Thiên: “Không phải chứ? Hắn cứ như vậy mà bỏ ta ở đây? Hắn đúng là không biết coi trọng nghĩa khí.”
“Ngươi nói ai không coi trọng nghĩa khí?” Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên sau lưng nàng.
“A, ngươi đã về… Ngươi là ai?” Tào Thiển Thiển còn tưởng rằng Hạ Thiên quay lại, nhưng khi quay người nhìn lại, nàng phát hiện là một nữ nhân tuổi tác không khác gì nàng, nhưng trên người lại tản ra khí chất vô cùng thanh lãnh, nhìn qua không giống phàm nhân.
Người đến chính là Trương Lăng Linh.
“Vừa nãy không phải đã phát sinh qua một trận đại chiến ở đây sao?” Trương Lăng Linh thu hồi lãnh ý, cười nhạt một tiếng.
“Vâng.” Tào Thiển Thiển không tự chủ được gật đầu, không biết vì sao nàng không hề nảy sinh địch ý với nữ nhân trước mắt, ngược lại còn có cảm giác thân thiết một cách khó hiểu, khiến nàng không thể không thuận theo.
Trương Lăng Linh lại hỏi: “Người ra tay ngoại trừ Tào Cát Lợi còn có ai nữa không?”
“Còn có Hạ Thiên, mà hắn đang tìm người, không cẩn thận mở ra….” Tào Thiển Thiển trả lời, lập tức nhận ra nữ nhân trước mắt không biết Hạ Thiên, lại bắt đầu giải thích.
“Quả nhiên là Hạ Thiên, hắn đến đây thật.” Trương Lăng Linh khẽ thở dài, không khỏi giật mình.
Tào Thiển Thiển hỏi: “Ngươi biết Hạ Thiên?”
“Biết? Nào chỉ là biết.” Trương Lăng Linh cười khổ, nhưng lập tức khôi phục lại sự lạnh nhạt: “Ta vẫn mong hắn đừng đến, kết quả hắn lại đến, nhưng không sao, bên trong tàn cảnh U Minh có một số vật đáng ghét cũng cần phải đến lúc dọn dẹp.”
Nói xong, ánh mắt của nàng lại có chút kỳ quái nhìn Tào Thiển Thiển.
Tào Thiển Thiển bị Trương Lăng Linh nhìn, hơi run lên: “Tại sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Ta có cái gì không ổn sao?”
“Ngươi không có gì là không ổn.” Trương Lăng Linh gật đầu, lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ! Vì sao Hạ Thiên lại mang ngươi vào đây?”
“Hắn nói bởi vì quá nhàm chán, mang ta vào để ta nói chuyện với hắn.” Tào Thiển Thiển ngoan ngoãn trả lời.
Trương Lăng Linh không tin lý do này, cười nói: “Dung mạo của ngươi không xinh đẹp lắm, Hạ Thiên hẳn sẽ không gặp sắc khởi nghĩa, nhất định còn có nguyên nhân cấp độ sâu hơn, hoặc nói trên người ngươi có thứ mà hắn cảm thấy hứng thú.”
“Có, có sao?” Tào Thiển Thiển không tự tin nhìn quần áo của mình: “Hẳn là không có.”
Trương Lăng Linh đánh giá Tào Thiển Thiển: “Ngươi tên gì?”
“Ta tên Tào Thiển Thiển.” Tào Thiển Thiển đáp.
“Người của Tào gia?” Khóe miệng Trương Lăng Linh khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường: “Ngươi nhìn giống như người bình thường, một chút cơ sở tu tiên cũng không có, xem ra là người của hiển tông.”
Tào Thiển Thiển lắc đầu, giải thích: “Hôm nay ta mới biết Tào gia còn có hiển tông, ẩn tông.”
“Nhưng, tư chất của ngươi thật ra cũng không tệ lắm.” Trương Lăng Linh mỉm cười, đưa tay nắm lấy cằm của Tào Thiển Thiển: “Nếu ngươi đã đến, lại được mở rộng tầm mắt, cuộc sống không buồn không lo trước kia chỉ sợ đã một đi không trở lại.”
“Cái này… hình như là vậy.” Tào Thiển Thiển nghĩ lại cuộc sống sau này, xác thực không cách nào duy trì yên ổn được nữa.
Trương Lăng Linh lập tức nói: “Vậy ngươi có muốn tu tiên hay không?”
“Tu tiên?” Tào Thiển Thiển ngẩn người: “Giống như tiên tổ của ta?”
“Tào Cát Lợi? Đó không phải là tu tiên.” Trương Lăng Linh lắc đầu, có chút cười nhạo: “Sau khi ông ta chết, ông ta đã lưu lại tinh hồn còn sót lại của mình ở đây. Chỉ cần không rời khỏi tàn cảnh U Minh, hồn phách của ông ta sẽ không bị tiêu tán, đến một mức độ nào đó cũng được coi là trường sinh.”
Tào Thiển Thiển ngẩn người lại hỏi: “Giống như Hạ Thiên?”
“Vậy thì ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Trương Lăng Linh lại lắc đầu: “Cho dù Hạ Thiên ở Tiểu Tiên Giới, hắn cũng là loại biến thái. Người giống như hắn, từ xưa đến nay đoán chừng không có mấy ai.”
“A, hắn lợi hại như vậy sao?” Tào Thiển Thiển ngẩn ra, chẳng qua nàng cảm thấy Hạ Thiên quả nhiên không giống bình thường.
Trương Lăng Linh nhìn biểu hiện của Tào Thiển Thiển, cười hỏi: “Ngươi chắc đã biết tu tiên có ý nghĩa gì chứ?”
“Biết biết, ta đã đọc qua một số tiểu thuyết tu chân, còn có phim truyền hình, ví dụ như Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện, Thục Sơn Truyện, còn có Phàm Nhân Tu Tiên.” Ánh mắt Tào Thiển Thiển sáng lên: “Nếu ta tu tiên, ta cũng có thể giống như Lý Tiêu Dao, còn có Linh Nhi, thậm chí là Hàn lão ma?”
Trương Lăng Linh không biết Tào Thiển Thiển đang nói cái gì, chỉ có thể trả lời: “Chỉ cần ngươi cố gắng đầy đủ, gặp được cơ duyên, không phải là không có khả năng.”
“Được, vậy ta tu.” Tào Thiển Thiển lập tức gật đầu: “Ta tu như thế nào, trực tiếp bái ngươi làm sư phụ sao?”
“Ta không thể nhận đồ đệ được.” Tào Thiển Thiển khoát tay: “Nhưng ta sẽ tìm cho ngươi một sư phụ thật lợi hại.”
“Quá tốt rồi.” Tào Thiển Thiển bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh ngự kiếm phi hành, lên trời xuống đất.
Trong lòng Trương Lăng Linh giống như rơi xuống một tảng đá. Tư chất của cô gái trước mắt xác thực có thể tu tiên, vừa lúc bù đắp cho một khâu trong kế hoạch tương lai của nàng.
Nhưng sau khi cảm thấy may mắn, nàng lại rơi vào nghi hoặc vì sao Hạ Thiên lại mang Tào Thiển Thiển đến đây.
“Chẳng lẽ Hạ Thiên đã sớm biết kế hoạch của ta? Không thể nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận