Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3495: Không biết nói chuyện thì im miệng lại

Ninh Thụy Thần trực tiếp đáp lại: “Xin lỗi, ta chẳng biết ngươi là ai. Ta mới hai mươi, ngươi nhìn ít nhất cũng ba mươi lăm. Ta gọi ngươi một tiếng lão bà có vấn đề gì à?”
“Ngươi, ngươi.” Nữ nhân đội mũ dạ tức đến mức không biết nói cái gì, đành phải nổi giận với lão quản gia: “Quý thúc, tại sao người nào ngươi cũng mở cửa cho vào thế? Nếu chẳng may là trộm vặt móc túi thì sao? Mấy loại người không đứng đắn như vậy rất dễ làm điều phi pháp.”
Lão quản gia lúng túng đáp: “Bọn họ đều do đại thiếu nãi nãi dẫn đến, hẳn không phải loại người đó đâu.”
“Cái gì mà không phải?” Nữ nhân đội mũ dạ chỉ tay vào Nhiếp mụ mụ mắng to: “Nữ nhân này chính là trộm lớn nhất, cứ dính lấy ánh sáng Nhiếp gia chúng ta, tiêu tiền của Nhiếp gia chúng ta, ngày nào cũng suy nghĩ làm cách nào để lừa ca, lừa cha, lừa Nhiếp gia chúng ta. Người mà bà ta mang đến làm sao là người tốt chứ.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe không nổi nửa, trực tiếp cảnh cáo: “Nhiếp tiểu thư, ngươi tốt nhất nên tích đức cho miệng. Nếu ngươi còn không ngậm miệng lại, đừng trách ta dạy dỗ ngươi đấy.”
“Ha ha ha, các ngươi nghe chưa, đây là người nói sao?” Nữ nhân đội mũ dạ tức cười, rất nhanh đã thay đổi sắc mặt: “Bảo tiêu đâu, chết hết rồi sao? Mau đánh nữ nhân kia một trận thật mạnh cho ta, sau đó ném ra ngoài.”
Một số bảo tiêu ẩn núp bên trong các ngõ ngách bỗng nhiên xuất hiện, cùng nhau vọt đến trước mặt Ninh Nhụy Nhụy.
“Đừng, đừng đánh nhau mà.” Lão quản gia giật mình, lập tức ngăn cản đám bảo tiêu, sau đó quay sang ngửa đầu nói với nữ nhân trên lầu hai: “Ngũ tiểu thư, ngươi bớt giận trước. Đại thiếu nãi nãi khó kkhăn lắm mới đến đây một chuyến, trà còn chưa uống được đã đuổi người đi, thật sự có chút không ổn. Người khác sẽ nói chúng ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.”
“Quý thúc, ngươi có phải già rồi nên hồ đồ không?” Nữ nhân đội mũ dạ giận tím mặt, chỉ vào lão quản gia: “Là bọn họ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, bọn họ không xứng uống trà của nhà ta.”
Sau đó, nàng ta ra lệnh cho bảo tiêu: “Đừng lo, tiến lên hết cho ta.”
Bành bành bành.
Chỉ trong ba giây ngắn ngủi, đám bảo tiêu còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã nằm hết trên mặt đất.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Nữ nhân đội mũ dạ mở to mắt, kinh ngạc nhìn bảo tiêu nằm đầy đất: “Các ngươi có phải bình thường chơi gái nhiều quá nên run tay run chân, người ta còn chưa chạm đến đã ngã xuống?”
Bốp.
Một cái tát vang dội đánh mặt nữ nhân trong nháy mắt sưng đỏ.
“Không biết nói chuyện thì câm miệng lại đi.” Ninh Nhụy Nhụy chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trên ban công, đứng bên cạnh nữ nhân đội mũ dạ, lạnh giọng nói: “Bây giờ ta chỉ cho ngươi một bạt tai, để ngươi tiếp thu bài học. Nếu ngươi còn không biết thu liễm, sẽ không còn dễ chịu như lúc này đâu.”
Nữ nhân đội mũ dạ ôm mặt sưng đỏ, ánh mắt tràn ngập vẻ oán hận: “Ngươi dám đánh ta. Từ nhỏ đến lớn cha ta cũng…”
Bốp.
Lại thêm một cái tát.
Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng nói tiếp: “Từ nhỏ đến lớn cha ngươi không đánh ngươi, đúng không?”
“Ngươi, ngươi…” Nữ nhân đội mũ dạ oán giận đan xen, thật sự nhịn không nổi nửa, giương nanh múa vuốt nhào đến Ninh Nhụy Nhụy: “Ta giết chết ngươi.”
“Quỳ xuống cho ta, ngoan ngoãn mà tỉnh táo lại.” Ninh Nhụy Nhụy cũng không nuông chiều, đôi chân dài nhẹ nhàng gác lên vai của nữ nhân đội mũ dạ, nhấn nàng ta quỳ rạp xuống đất.
Nữ nhân đội mũ dạ chỉ cảm thấy đầu gối hai chân như muốn nát, đau đến kêu khóc: “Mẹ, mẹ mau ra đây, có người khi dễ con.”
“Ồ, đánh không lại thì gọi mẹ. Ngươi đúng là lão bà chưa trưởng thành.” Ninh Thụy Thần đứng dưới lầu xem náo nhiệt, rất nhanh cười đến sốc hông: “Đúng là chết cười ta mà.”
Cưới vài tiếng, bỗng nhiên có thứ gì đó bay vào trong miệng hắn ta, khiến hắn ta hô hấp khó khăn, toàn thân khó chịu.
“A?” Ninh Thụy Thần sờ cổ, cau chặt mày: “Thứ gì vậy.”
“Là hạt táo của nãi nãi.” Nhiếp Tiểu Táo có chút sợ hãi, nhỏ giọng nhắc nhở.
Sắc mặt Ninh Thụy Thần đỏ bừng lên, có cảm giác hít thở không thông: “Tỷ, ta sắp nghẹn chết rồi, mau cứu ta với.”
“Ha ha, lần này các ngươi hết cách rồi.” Nữ nhân đội mũ dạ đắc ý: “Mẹ ta cũng không phải người bình thường. Trước mặt bà, các ngươi chỉ là con kiến nhỏ, lúc nào cũng có thể giết chết. A, ngươi làm gì thế?”
Lời còn chưa nói hết, một tay của Ninh Nhụy Nhụy đã ấn xuống cổ của nàng ta.
“Trong vòng ba giây, nếu ngươi không cứu em trai ta, con gái của ngươi có kết cục như thế nào, ta không dám bảo đảm.” Ninh Nhụy Nhụy không biết y thuật, không thể cứu Ninh Thụy Thần, nhưng nàng không phải là không có cách, mà là sử dụng cách giống Hạ Thiên, đơn giản thô bạo nhưng trực tiếp hữu hiệu.
Quả nhiên, chưa đến ba giây, Ninh Thụy Thần bỗng nhiên ho mạnh, há miệng phun ra một hạt táo.
Ninh Nhụy Nhụy cũng thả nữ nhân đội mũ dạ, để mặc nàng ta trốn về phòng.
“Chính là cái này? Thiếu chút nữa làm ta chết nghẹn.” Ninh Thụy Thần nhặt hạt táo trên mặt đất lên, nghi hoặc hỏi.
Nhiếp Tiểu Tảo gật đầu: “Nãi nãi thường xuyên dùng thứ này đánh chúng ta, đau lắm.”
“Chẳng lẽ gia gia ngươi là Công Tôn Chỉ?” Ninh Thụy Thần hỏi.
Tuổi tác của Nhiếp Tiểu Tảo còn quá nhỏ, chưa xem qua Thần Điêu Hiệp Lữ, hoàn toàn không biết Ninh Thụy Thần đang nói gì.
“Nhà Trường Thắng đến, tại sao không báo trước một tiếng.” Cửa chính biệt thự, một lão thái thái khô gầy trên người đeo đầy vàng đầy bạc nhưng lại không hề có chút quý khí, chẳng khác nào thổ tài chủ nông thôn bước ra: “Nào, nào, có gì thì vào trong ngồi nói chuyện.”
Ninh Thụy Thần nhanh miệng nọi: “Mẹ nó, cách cách sao?”
Chỉ một câu, bầu không khí vốn đã nhẹ nhàng trong nháy mắt lại trở nên nặng nề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận