Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3450: Nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi

“Đúng, điều này nói rõ lỗ tai của ngươi không bị điếc.”
Hạ Thiên mỉm cười trả lời.
“Sao?” Gương mặt Chiêm Văn Bân hiện lên biểu hiện kinh nghi. Hắn ta cúi đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy hai tay của mình bị gãy, ngón tay vặn vẹo theo nhiều hướng khác nhau, giống như chân gà: “Vì sao ta lại không cảm thấy đau?”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Ta đã nói rồi, ngươi đã là người chết sống lại, làm sao có cảm giác đau chứ?”
“Không thể nào, vị thần y kia rõ ràng đã chữa khỏi độc trên người ta, tại sao lại…” Chiêm Văn Bân hiển nhiên cũng bất ngờ đối với tình huống này, đành phải quay sang nhìn lão giả râu ria: “Hàn y sư, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Lão giả râu ria dứt khoát nói: “Chiêm công tử, lời này ngươi phải đi hỏi phụ thân của ngươi chứ. Lão hủ cũng chỉ bị ông ấy kéo đi, cũng không quen biết với vị thần y kia.”
“Vậy cha ta đâu rồi? Tại sao còn chưa thấy ông ấy đến đây? Vị thần y đó không phải thần côn chứ? Nếu như ta… Sao?” Chiêm Văn Bân có chút bực bội. Hắn ta không muốn biến thành quái vật, nhưng chưa đợi hắn ta oán giận xong, giữa những khớp xương hai tay của hắn ta tràn ra khí thể màu đen, tiếp theo xương cốt bị gãy rất nhanh khôi phục lại nguyên dạng.
“Chuyện này là sao nữa đây?” Chiêm Văn Bân thấy hai tay của mình hoàn hảo không chút tổn hại, không khỏi cuồng hỉ: “Tay của ta đã khôi phục lại như bình thường rồi.”
Lão giả râu ria cười nói: “Chúc mừng Chiêm công tử, ngươi đã có năng lực tự lành siêu tốc. Xem ra, sau này ngươi chính là đệ nhất công tử trong nước.”
“Ha ha ha.” Chiêm Văn Bân cất tiếng cười to: “Đệ nhất công tử có tính là gì. Sau này ta chính là siêu nhân.”
Hạ Thiên lắc đầu nói: “Ngu ngốc, đừng cười nữa. Biến thành con rối cho người khác mà còn cao hứng đến như thế.”
“Ha ha, ta thấy ngươi đang ghen ghét ta thì có.” Vốn Chiêm Văn Bân vẫn còn chút lo sợ, bây giờ thì hắn ta chẳng cần lo lắng bất cứ thứ gì: “Ngươi quả thật có chút khí lực nhưng như vậy thì sao? Bây giờ bổn công tử có cơ thể bất tử, bị thương cũng rất nhanh khôi phục, chỉ sợ ngươi không làm được điều này.”
“Loại năng lực đó chỉ như trò con nít, ta chẳng có hứng thú.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Cũng chỉ có loại ngu ngốc như các ngươi mới xem nó là thần tích, còn đứng ở đây nổ banh xác.”
“Hôm nay ta sẽ đánh bể đầu của ngươi, xem ngươi còn giả bộ như thế nào nữa.” Chiêm Văn Bân xiết chặt nắm đấm, bên ngoài nắm đấm bao phủ từng sợi hắc khí.
Hạ Thiên vẫn hờ hững, tùy ý nói: “Nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
“Ai chết còn chưa nhất định.” Chiêm Văn Bân khinh thường trừng Hạ Thiên: “Không, người chết nhất định là… Sao?”
Lời còn chưa nói hết, Hạ Thiên đã xuất hiện trước mắt hắn ta. Tiếp theo, một nắm đấm to bằng cái bát xuất hiện, còn không ngừng biến lớn trong tầm mắt.
Chờ đến khi hắn ta có phản ứng thì đã quá muộn rồi.
Mũi sụp xuống, vô số hắc khí tiến vào trong khí quản, khiến cho mặt của hắn ta trở nên vặn vẹo vì đau đớn.
Tiếp theo, xương mặt đứt gãy.
Phốc.
Chiêm Văn Bân phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài.
Giống như một đống bùn nhão ngã xuống đất không nhúc nhích.
Qua vài giây, khí tức màu đen trong cơ thể Chiêm Văn Bân lại tiết ra, lan tràn khắp vết thương trên người.
Một lát sau, máu tươi trở về, cốt nhục khôi phục.
“Còn tiếp tục sao?” Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi tưởng ta là bài trí à?”
Nói xong, Hạ Thiên lấy ra ngân châm nhẹ nhàng bắn một cái, chui vào trong mi tâm của Chiêm Văn Bân.
Phốc.
Một âm thanh trầm thấp vang lên, giống như khí cầu bị đâm thủng. Hắc khí cuồn cuộn từ trong cơ thể Chiêm Văn Bân tràn ra ngoài, tiêu tán trống không.
Nhưng luồng khói đen này chỉ có hai ba giây là đã tràn ngập toàn bộ khách sạn.
Trong ngoài khách sạn, đa số người đều ngã xuống đất ngất đi.
Chỉ có người đứng trong phòng là tạm thời may mắn thoát khỏi.
“A!”
Chiêm Văn Bân không khỏi hét thảm, gân xanh nổi lên trên người, cơ thể từng chút một thu nhỏ lại, nhìn rất thê thảm.
“Chiêm công tử? Chiêm công tử?” Lão giả râu ria bị dọa sợ, vội vàng chạy đến trước mặt Chiêm Văn Bân, dùng sức đẩy cơ thể của hắn ta, kết quả Chiêm Văn Bân không hề có phản ứng, khiến ông ta không thể tin được: “Không thể nào? Hắn ta rõ ràng đã bất tử, tại sao lại còn thua?”
“Thua không phải rất bình thường sao?” Hạ Thiên chậm rãi bước đến, cười nói: “Ta đã gặp qua rất nhiều loại người chết sống lại. Hắn ta thuộc loại cấp thấp nhất.”
“Không thể nào.” Lão giả râu ria khó tin nói: “Tuy nói cường độ của Chiêm công tử không đủ, nhưng nói thế nào cũng đã trải qua vị thần y kia tự mình cải tạo. Bên trong cơ thể có máu Thiên Nhân, tại sao lại bị loài ngươi như ngươi đánh bại?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi đừng có lão thần y này lão thần y nọ nữa. Trên đời này chỉ có ta mới là thần y danh phủ kỳ thực, những người khác không xứng.”
“Ha ha ha, tiểu nhi vô tri, ngươi đúng là dõng dạc.” Ánh mắt lão giả râu ria hiện lên sự khinh bỉ: “Ngươi mới bao nhiêu tuổi? Học y quá mười năm chưa mà tự xưng là thần y?”
Hạ Thiên tùy ý nói: “Ta chính là thần y, còn ngươi mới là tự xưng.”
“Này, lão nhân ngươi cũng quá tự cao rồi. Chính ngươi cũng dám tự xưng là thần y mà. Y thuật của anh rể ta còn mạnh hơn ngươi, xưng thần y có vấn đề gì đâu?” Ninh Thụy Thần ở bên cạnh nói vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận